Phạm Ninh suy nghĩ một chút nói:
- Có thương gia hải ngoại đặt loại thuyền lớn này không?
Minh Nhân lắc đầu:
- Thuyền biển trên vạn thạch căn bản không bán bên ngoài, cũng không phải triều đình không phê chuẩn, chủ yếu thuyền tràng có thể tạo thuyền biển vạn thạch không nhiều, nội bộ Đại Tống đều không làm được, làm sao chú ý đến thương gia hải ngoại, dù sao cho tới bây giờ, ta chưa thấy qua thương nhân hải ngoại có được thuyền hàng vạn thạch.
Phạm Ninh lặng im suy nghĩ thật lâu sau nói:
- Lần này ta đi Lã Tống, cần năm mươi thuyền mái chèo, Tuyền Châu có thể gom góp đủ không?
Minh Lễ ngẫm lại nói:
- Năm mươi thuyền không đủ, ba mươi thuyền hẳn là có thể, bọn ta có mười lăm thuyền, cha vợ của ta có năm thuyền, lại góp của các cửa hàng lớn mười thuyền, lúc nào đệ rời bến, chúng ta giúp đệ hỏi thăm một chút.
- Ba ngày sau rời bến, nếu thật sự không có ba mươi thuyền, hai mươi thuyền cũng được.
- Vậy thì không có vấn đề gì rồi, hai mươi thuyền khẳng định có!
Cuối cùng ngày rời bến cũng đến, buổi chiều, Phạm Ninh đặc biệt ở nhà nghỉ ngơi nửa ngày, ở cùng người nhà, sáng sớm ngày mai hắn liền xuất phát, chuyến đi này ít nhất cần hai tháng mới có thể trở về.
Ăn xong cơm trưa, Phạm Ninh ôm nhi tử Phạm Cảnh vừa mới đầy một tuổi rưỡi, dắt theo nữ nhi Phạm Chân, men theo đường núi đi về hướng núi nhỏ.
Núi nhỏ giống một cái vỏ sò đặt ngang ở trên mặt đất, độ dốc rất thong thả, vú nuôi thường thường dẫn theo Phạm Chân Nhi đi lên chơi, bé đối với nơi này đã rất quen thuộc rồi.
Bọn họ men theo một bóng cây rộng năm thước thong thả đi lên núi, trên đỉnh núi có một tòa đình, hai bên là rừng cây rậm rạp, lúc này, Chân Nhi bỗng nhiên chỉ vào trong rừng cây kinh hỉ hô:
- Phụ thân mau nhìn xem, A Phi và Tiểu Tiên!
Chỉ thấy hai con nai con xuất hiện ở bìa rừng cây, vẻ mặt chờ mong nhìn bọn họ, hai con nai Mai Hoa này cũng là bọn họ từ kinh thành mang đến, một đực một cái, chúng đã quen với Chân Nhi, không ngờ lại chậm rãi đi lên, Chân Nhi chạy đến, từ trong bao vải lấy ra hai cái bánh nếp, vừa cho chúng ăn, vừa vuốt đầu chúng, Phạm Cảnh trong lòng nôn nóng, giãy dụa cũng muốn đi sờ nai.
Phạm Ninh thấy nai con và nữ nhi bộ dạng rất quen thuộc, hắn hơi kinh ngạc, cười hỏi:
- Chân Nhi, chúng nó quen biết con sao?
- Đương nhiên quen biết!
Chân Nhi nghiêm túc nói:
- Con và đại cữu ngày nào cũng đến cho chúng ăn, con gọi một tiếng A Phi và Tiểu Tiên, chúng nó liền đi ra.
- Đại cữu cữu của con cũng tới?
Phạm Ninh càng thêm kinh ngạc, hắn còn tưởng rằng Chu Triết ngày ngày chỉ biết ngẩn ngơ ở trong phòng.
- Đại cữu cữu rất thích chúng, cữu cữu còn biết sóc con, này! Cha xem.
Chân Nhi chỉ đến trên đỉnh núi, Phạm Ninh mới chú ý tới Chu Triết đang ngồi ở trong đình, mấy con sóc con ở bên cạnh y nhảy lên nhảy xuống, thậm chí còn nhảy lên trên đầu của y, y hồn nhiên bất giác, cúi đầu hết sức chuyên chú điêu khắc tảng đá của y, vú nuôi thì ngồi ở một bên may vá quần áo.
Cảnh tượng hài hòa này khiến Phạm Ninh cảm thán trong lòng, ai nói bị bệnh tự kỷ thì chỉ sống trong thế giới của bản thân, bọn họ cũng đang giao lưu, chỉ là bọn họ không phải là giao lưu cùng với con người, bọn họ giao lưu với động vật, hai bên có thể sống chung với nhau như bạn bè.
Phạm Ninh không muốn đi quấy rầy Chu Triết, liền cười nói:
- Cho nai nhỏ ăn xong, chúng ta đi cưỡi ngựa được không?
Phạm Cảnh sung sướng nhảy lên:
- Phụ thân, chúng ta đi cưỡi ngựa!
Chân Nhi nhìn nhìn một đám sóc con, lưu luyến nói:
- Được rồi! Vậy thì đi cưỡi ngựa.
Bồi nhi tử và nữ nhi chơi một buổi chiều, cho đến giờ ăn cơm Phạm Ninh mới trở về, hai đứa bé đi rửa tay, Phạm Ninh lại không thấy Âu Dương Thiến, hắn hơi kỳ quái:
- Thiến tỷ đâu?
- Thiến tỷ hơi không thoải mái, cảm thấy buồn nôn!
Chu Bội cười tủm tỉm nói:
- Chẳng lẽ chàng không muốn hỏi xem là nguyên nhân gì sao?
Trong lòng Phạm Ninh ngẩn ra, lập tức mừng rỡ nói:
- Chẳng lẽ là có tin vui?
- Có khả năng, ngày hôm qua đã mời y sư, y sư nói bây giờ vẫn chưa chẩn đoán ra, phải chờ một tháng nữa mới được.
Phạm Ninh nhanh chóng tính thử thời gian, hẳn là dính bầu vào mấy ngày mình về kinh đây, tính ra hẳn là có bầu khoảng nửa tháng, vừa vặn bắt đầu có phản ứng, tám chín phần mười thật sự là mang thai.
Trong lòng Phạm Ninh mừng rỡ, chính mình lại sắp có thêm đứa nữa.
Ngày kế trời còn chưa sáng, Phạm Ninh ra cửa, cả nhà tiễn hắn đến cửa sau trên bến tàu, Phạm Ninh hơi áy náy mà nói với A Nhã:
- Thiến tỷ bên kia, liền làm phiền nàng chiếu cố nhiều hơn.
Vốn lần này A Nhã sẽ đi cùng Phạm Ninh rời bến, nhưng Âu Dương Thiến mang thai khiến kế hoạch thay đổi, nàng chỉ đành ở lại.
A Nhã khôn khéo thi lễ:
- Quan nhân cứ yên tâm đi! Thiếp sẽ chăm sóc Thiến tỷ tốt, quan nhân phải tự mình bảo trọng rồi.
Phạm Ninh gật gật đầu, lại dặn Chu Bội và Âu Dương Thiến vài câu, lúc này mới phất tay với mọi người, dẫn theo vài tên tùy tùng lên thuyền, con thuyền chạy hướng ra cửa biển, hắn ở trên bến tàu thay kỳ hạm ba vạn thạch, dẫn đầu đội thuyền năm mươi thuyền khổng lồ rời bến đi tới Nam Dương.
Nam Dương lúc này, đang là trung kỳ của Tam Phật Tề vương quốc, Tam Phật Tề vương quốc chiếm lấy đảo Tô Môn Đáp Tịch, bán đảo Mã Lai, phía đông Trảo Oa đảo, ngoài ra còn có Bột Ni quốc chiếm cứ bắc bộ đảo Kalimantan, ở trên bán đảo Trung Nam là vương triều Lưu Triều, Chiếm Bà và Ngô Ca, ở trên đảo Lã Tống còn có tiểu quốc Lã Tống, mà ở trên Miên Lan cùng những đảo nhỏ khác, lại có một số lượng nhỏ thổ dân sinh sống.
Mấy vương quốc này thống trị toàn bộ khu vực Nam Dương, nhưng kinh tế vẫn lạc hậu như cũ, chủ yếu đem các loại vật phẩm như hương liệu, hoàng kim, đồi mồi, san hô, hổ phách, vật liệu gỗ quý giá đổi lấy gốm sứ, đồ bằng sắt, vải vóc, gấm vóc, đường, rượu cùng những vật phẩm thường ngày của Tống quốc.
Mục tiêu của đội tàu quân Tống là Lã Tống đảo, năm mươi chiếc thuyền lớn vạn thạch chở được mười ngàn quân Tống, tốc độ bốn trăm dặm mỗi ngày đêm về hướng đông nam hướng đường thủy, trải qua mười ngày đường thủy, đội tàu dần dần tới đảo Lã Tống.
Trên đầu thuyền, Minh Nhân đi theo có vẻ lo lắng trong lòng, tuy rằng y rất khinh bỉ quốc vương Lã Tống, nhưng mười ngàn đại quân đi đến Lã Tống, hắn vẫn vô cùng bất an, đây không phải là đi diệt quốc sao?
Phạm Ninh đi đến phía sau y, khoanh tay nhìn phương xa, thản nhiên hỏi:
- Còn đang lo lắng vì Lã Tống quốc sao?
- Diệt quốc có phải quá tàn nhẫn hay không?
Phạm Ninh cười cười:
- Đệ đã từng nói với huynh, đệ không muốn giết bọn chúng, đệ cần bọn chúng đào mỏ cho đệ, đương nhiên, bọn họ có thể lựa chọn chuyển nhà, đệ sẽ cho họ một ít tiền bồi thường, nhưng bình nguyên Lã Tống bắt buộc phải nhường lại cho đệ!
- Bọn họ có thể chuyển nhà đến nơi nào chứ?
- Nơi có thể đi thì nhiều lắm! Mấy ngàn đảo nhỏ đều có thể đi, đệ cảm thấy quần đảo Tô Lộc không tệ lắm, bọn họ xuôi nam, đổi tên nước thành nước Tô Lộc, đây chính là kết cục tốt nhất của bọn họ.