Đại Tống Siêu Cấp Học Bá (Dịch Full )

Chương 831 - Chương 828

dai tong sieu cap hoc ba
Chương 828
 

Đây cũng là lời hứa hẹn Phạm Ninh cho Tri Chính Đường, không tàn sát, tuy rằng những tướng quốc của Tri Chính Đường mặc nhận Phạm Ninh tàn sát ở Lưu Cầu phủ, nhưng không phải là họ có thể tiếp tục chấp nhận, giết chóc ở Lưu Cầu phủ còn có chút lý do, mà diệt quốc thì hoàn toàn không có đạo nghĩa rồi.

Phạm Ninh nói:

- Huynh nhiều nhất có thể khuyên bảo quốc vương bọn họ chấp nhận.

- A Ninh, bọn họ vẫn rất kính sợ Đại Tống!

- Kính sợ?

Phạm Ninh cười lạnh một tiếng nói:

- Trăm năm lập quốc chưa từng đi thiên triều triều cống, đệ nhìn không ra sự kính trọng của bọn họ ở đâu? Đừng nói là bọn họ không có thuyền, hàng năm không biết có bao nhiêu thuyền hàng bỏ neo ở đây, bọn họ không đi được Tống triều sao? Hưởng thụ vật phẩm của Tống triều, lại không có một chút cảm ơn nào, không có một chút nào thần phục, nước nhỏ mà như vậy, bọn họ không chết thì ai chết?

Phạm Ninh nói cũng không sai, lúc này đây Lã Tống đã lập quốc trăm năm, nhưng mãi đến Minh triều Hồng Vũ năm thứ năm mới phái người đi viếng thăm Tống triều, trong lúc này Lã Tống quốc và Đại Tống buôn bán bận rộn, lại chưa bao giờ đi Tống Triều triều cống, ngược lại, nước Tam Phật Tề mạnh hơn bọn họ không biết đã đi triều cống bao nhiêu lần rồi.

Minh Nhân chỉ đành thở dài một tiếng, y cũng không biết nên nói như thế nào nữa, ở Lã Tống xây dựng phủ đã là quốc sách của Đại Tống, không phải là một tên tiểu dân như y có thể thay đổi được.

Lúc này, có binh sĩ ở trên cột buồm hô to:

- Phía trước thấy đất liền rồi!

Phạm Ninh đi lên trước, phía trước quả nhiên xuất hiện một đường hắc tuyến, Minh Nhân đi lên trầm giọng nói:

- Nơi này là nơi xa nhất ở phía Bắc đảo Lã Tống, nhưng Lã Tống quốc vẫn ở phía nam, vẫn phải đi một ngày mới có thể đến được Lã Tống quốc.

Kỳ thật Phạm Ninh biết rằng, Lã Tống quốc ở vị trí Manila ở hậu thế, kỳ thật quốc gia rất nhỏ, tương tự như Manila vậy, nhân khẩu không đến mười vạn, sức sản xuất rất lạc hậu, chủ yếu dựa vào hương liệu và hoàng kim.

Đội tàu dọc theo lục địa xuôi nam, trên lục địa đều là rừng rậm rậm rạp mắt nhìn không thấy điểm cuối, địa thế thấp nhấp nhô, bình nguyên chủ yếu phân bố hai bên bờ của mấy con sông lớn, còn có không ít vùng đồi núi thấp, cũng là khu vực nông nghiệp vô cùng tốt.

Buổi sáng ngày tiếp theo, đội thuyền Đại Tống đã chạy vào vùng vịnh, cũng chính là đời sau của vịnh Manila, đội tàu dừng lại ở ngoài cách bờ vài dặm, một con thuyền nhỏ đưa một thương nhân Bột Ni quốc đi trước báo tin.

Phạm Ninh đứng ở trên thuyền, có thể nhìn thấy rõ ràng địa thế Lã Tống quốc, toàn bộ là từng căn nhà gỗ thấp bé, tường thành ở đâu nhỉ?

Phạm Ninh quay đầu lại trừng mắt nhìn Minh Nhân:

- Huynh không phải nói đô thành bọn họ chính là giống như một huyện thành nhỏ sao? Tường thành ở đâu?

Minh Nhân gãi đầu nói:

- Huynh chỉ nói là diện tích đô thành bọn họ giống một tòa huyện thành nhỏ, cũng không có nói bọn họ có tường thành!

Lúc này, một đội binh lính dáng người thấp bé, làn da ngăm đen chạy như bay đến, bọn họ đứng ở trên bến tàu hô to, trong tay cầm một cây gậy trúc dài, trên gậy trúc treo một cái đầu người, đúng là người thương nhân đi báo tin lúc nãy.

Minh Nhân lập tức hít một hơi khí lạnh, sờ sờ cổ của mình, lúc nãy y còn đang chủ động đề nghị đi truyền tin, bị Phạm Ninh gạt bỏ, phái một tên thương nhân Bột Ni rất quen thuộc với quốc vương Lã Tống đi, không ngờ bị giết rồi.

Sắc mặt của Phạm Ninh lập tức trầm xuống, cái này gọi là cho mặt mũi lại không cần mặt mũi, không ngờ dám giết sứ giả hắn phái đi cơ đấy.

Hắn lập tức hạ lệnh:

- Truyền lệnh đại quân lên bờ!

Thuyền lớn hai vạn thạch thứ nhất chậm rãi áp sát về hướng bờ, trên thuyền có một ngàn quân đội, mỗi người mặc thiết giáp, tay cầm lá chắn và trường mâu, ngay sau đó thuyền lớn hai vạn thạch thứ hai cũng áp sát về bờ, trên chiếc thuyền này có một ngàn nỏ binh, bọn họ phụ trách yểm hộ.

Hai chiếc thuyền lớn đồng thời cập bờ, từng đội binh lính vội vàng chạy xuống, nhanh chóng tập hợp ở bờ biển, binh sĩ Lã Tống quốc bên bờ sớm đã bị dọa, chạy như điên về thành.

Lúc này, xa xa truyền đến tiếng trống ầm ầm, quân đội Lã Tống quốc cũng đang nhanh chóng tập hợp.

Phạm Ninh không hề biết rằng, giữa Lã Tống vương La Cương và vương tử Lạp Can xảy ra mâu thuẫn, La Cương hi vọng có thể cùng quân Tống hiệp thương, nhưng Lạp Cương tính cách nóng nảy, kiên quyết không đồng ý hiệp thương, một khi hiệp thương quân Tống liền có cơ hội lên bờ, bọn họ làm mất đi cơ hội chiến đấu quý giá, cuối cùng là vương tử Lạp Can chiếm thế thượng phong.

Y hạ lệnh chém đầu thương nhân truyền tin, lấy đó thể hiện quyết tâm, y đích thân dẫn đầu mười vạn quân sĩ đánh về hướng bến tàu, đánh cho quân Tống nhất thời trở tay không kịp, không cho quân Tống có cơ hội lên bờ.

Quân đội của Lã Tống bắt chước Bột Ni quốc, người mặc giáp mây, tay cầm trường mâu và cung tiễn được chế tạo đơn giản, binh lính trên cơ bản đều lộ chân, hạ thân mặc khố ngắn, trước sau hai mảnh giáp mây, đây cũng là nguyên cớ Lã Tống quốc thiếu sắt thô.

Đô thành cách vịnh chỉ có mười dặm đường đi, không bao lâu, xa xa kèn rung trời, đông nghìn nghịt binh lính do vương tử Lạp Can dẫn đầu chạy về hướng bờ vịnh.

Một ngàn sĩ binh giáp sắt trường mâu đã xếp thành hàng vào chỗ, bọn họ xếp thành một hàng thật dài, binh sĩ yểm hộ đằng sau đội tàu tiếp tục lên bờ, trước mặt bọn họ, một ngàn nỏ thủ quỳ một chân xuống dưới đất, nâng nỏ nhắm chuẩn về hướng sĩ binh Lã Tống đang chạy băng băng đến.

Bọn họ chỉ có hai ngàn người, còn đối phương lại có mười ngàn người, binh lực chênh lệch năm lần, nhưng thuyền thứ ba, thứ tư chở binh sĩ đang áp sát bờ, viện quân sắp đến.

Ba trăm bước, hai trăm bước, một trăm năm mươi bước, cuối cùng tiến vào khoảng cách sát thương.

Nỏ mà nỏ binh sử dụng là Thần Tí nỏ, trong một trăm năm mươi bước có thể bắt xuyên giáp sắt Liêu quân, nhưng đối với giáp mây bọn họ không có kinh nghiệm, không dám phóng tên quá sớm.

- Phóng tên!

Chỉ huy sứ ra lệnh một tiếng, tiếng nỏ bỗng nhiên vang lên, một ngàn mũi tên dày đặc phóng về hướng quân địch.

Binh lính Lã Tống chạy ở phía trước đều trúng tên rồi lần lượt ngã xuống, tiếng kêu vang lên thảm thiết một mảnh, khiến cho bọn hắn đang chạy như điên dừng lại một chút, tốc độ rõ ràng chậm hơn lúc nãy.

Mà ngay cả hoàng tử Lạp Can người duy nhất ngồi trên ngựa, cả người lẫn ngựa cũng trúng mấy mũi tên mà ngã xuống khỏi ngựa, bị mấy tên lính mang trở về, sống chết không rõ.

Binh lính của Lã Tống quốc còn chưa có hồi phục lại từ trong hỗn loạn, đợt tên thứ hai lại bắn tới như mưa rơi, giáp cây mây căn bản không ngăn được cường cung nỏ cứng của quân Tống, chỉ trong chốc lát đã có hơn ngàn người ngã xuống trong vũng máu. Ngay cả hoàng tử Lạp Can cũng bị tên bắn trúng, sống chết không biết.

Đã không có hoàng tử đi đầu tấn công và khích lệ, lòng ham sống của quân đội nổi lên, binh sĩ đều do dự không tiến lên, bắt đầu chậm rãi lui về phía sau.

Bình Luận (0)
Comment