Đây thật ra là điều tối kỵ trong quân đội, hoặc là dứt khoát rút lui, thoát khỏi tầm bắn của mũi tên, hoặc là xông về phía trước, dùng binh khí ngắn chạm trán cùng quân địch, trái lại như thế là tiến thoái lưỡng nan, đã trở thành mục tiêu sống cho quân địch.
Lúc này, lại có một ngàn bộ binh dùng giáo và nỏ lên bờ, nỏ quân gia nhập và phản kích đội ngũ, khiến cho số nỏ quân lập tức đạt đến hai ngàn người.
Vòng thứ ba, hai ngàn mũi tên bắn nhanh, số tên đã tăng lên gấp đôi, nháy mắt trở thành vũ bão.
Vòng bắn tên thứ ba đã khiến hơn bảy trăm người của quân Lã Tống ngã xuống, chỉ trong ba lượt tên ngắn ngủi, binh lính của Lã Tống quốc đã bị bắn chết một ngàn tám trăm người, các binh sĩ hoảng sợ quay đầu bỏ trốn, bỏ lại thi thể và thương binh đầy đất, tám ngàn binh sĩ còn lại hướng về phía đô thành mà bỏ chạy.
Quân Tống người nào không bị thương liền tấn công quân địch, lập tức sĩ khí đại chấn, bọn họ cũng không có đuổi theo mà bảo vệ quân đội và tiếp tục lên bờ.
Lần này Phạm Ninh dẫn đầu một đội quân nam chinh mười ngàn người, binh lính chủ yếu ngồi chèo hai mươi chiến thuyền hai vạn mái chèo, trong khi ba mươi chiếc còn lại là thuyền tiếp tế, chúng chạy dựa vào buồm, chỉ có thể đi theo tuyến đường cố định, không thể chiến đấu, trong khoảng thời gian ngắn, bọn họ đã cập bến, thả neo ở trong vịnh Lã Tống, coi như căn cứ tiếp viện.
Phạm Ninh cũng từ trên thuyền đi xuống, lúc này mười ngàn binh sĩ đã nhanh chóng tập kết xong, bao gồm ba nghìn nỏ quân và bảy ngàn bộ binh trường mâu, Phạm Ninh trở mình lên ngựa, hạ lệnh:
- Lưu lại một ngàn bộ binh và một ngàn nỏ binh phòng thủ bến tàu, quân đội còn lại tiến quân hướng thành đô.
"Tu…"
Đội quân tiến bước đi lên, tiếng kèn thổi lên vang dội, tiếng trống gõ vang ầm ầm từng tiếng, tám ngàn quân đội xếp thành hàng ngay ngắn hướng về bên ngoài mười dặm thủ đô Lã Tống mà tiến quân.
Đô thành nước Lã Tống cũng không có tường vây, mà là dùng hàng rào gỗ bao vây thành nhỏ trong chu vi hơn mười dặm, bên trong hàng rào gỗ và đô thành phân bố vô số nhà cửa ở bốn phía nhưng không thấy ruộng nước, người dân ở đây không cần trồng trọt, rừng cây ăn quả phong phú đã đủ để nuôi sống họ, bọn học cũng có thể dùng vàng để đổi lương thực từ trong tay của các thương nhân nhà Tống.
Lúc tám ngàn quân Tống cách thành đô chưa tới mười dặm, cửa lớn hàng rào gỗ mở ra, một đoàn người cả trai lẫn gái cởi trần nửa người trên đi ra, quỳ trên mặt đất, người cầm đầu đúng là quốc vương La Cương, ông ta tuy rằng tuổi già, nhưng vẫn chưa tới năm mươi tuổi, thật sự là tuổi thọ của người Lã Tống quá ngắn, đại thể chừng bốn mươi đã chết rồi, hơn nữa, tỉ lệ trẻ con tử vong cực cao, trong mười đứa bé nhiều nhất sống sót được hai ba đứa, cho nên từ trước đến giờ số lượng nhân khẩu của vương quốc khó có thể tăng lên.
Ông dẫn theo vợ, con gái và con trai của mình đi ra đầu hàng quân Tống, đứa con cả một lòng chủ trương phát động chiến tranh bị trúng bảy mũi tên, nửa đường chạy về thành đô liền tắt thở, mười ngàn quân đội của y đã tan vỡ, binh sĩ đầu tự chạy trốn về nhà, lúc này ông chỉ có thể chỉ huy quân đội chưa tới hai trăm người thủ vệ hoàng cung, ngoại trừ đi ra ngoài đầu hàng, ông ta không còn đường nào khác để đi.
Phạm Ninh nói với Minh Nhân:
- Huynh đi lên nói cho ông ta, nước Lã Tống nhiều năm không tiến cống đến Đại Tống, vì vậy hoàng đế Đại Tống phái quân đội thảo phạt, nhưng quân Tống không nghĩ sẽ lạm sát người vô tội, chỉ cần ông ta thành tâm đầu hàng, quân Tống sẽ chừa cho ông ta một đường ra.
Minh Nhân nói lại mấy câu vừa rồi với quốc vương Lã Tống, quốc vương La Cương giờ mới hiểu được ý tứ của Phạm Ninh, ông ta cuống quít dập đầu cảm tạ, nguyện ý đầu hàng Đại Tống.
Ngay lập tức, quân đội của Phạm Ninh hạ trại tại chỗ, hắn dẫn đầu một ngàn binh lính tiến vào đô thành nước Lã Tống.
Bên trong đô thành đã có một chút hình thức đô thị ban đầu rồi, có đường phố và có mấy cửa hàng, Phạm Ninh còn bất ngờ phát hiện, tửu quán và sòng bạc bên trong đô thành đặc biệt nhiều, rượu đều là do ủ trái cây mà ra, mà quân bài thì là phác theo dụng cụ của Đại Tống nhập khẩu.
Minh Nhân giải thích:
- Ở đây tất cả phụ nữ đều làm việc, vào rừng hái các loại trái cây, ở trong sông đãi vàng căn bản cũng là nữ nhân, phần lớn nam nhân hết ăn lại nằm, thích uống rượu đánh bạc, nam tử ba mươi tuổi trở xuống thì đi lính, tham gia quân ngũ cũng không có chuyện gì, mỗi tháng còn có thu nhập hậu hĩnh, trên thực tế bọn họ là dựa vào vàng và hương liệu nuôi sống toàn bộ người dân.
- Bọn họ ngoại trừ bảo vật ra còn có mỏ vàng sao?
- Đương nhiên là có, ta đã sớm dẫn người đi thăm dò qua tài nguyên khoáng sản rồi, ở đây có chứa số lượng lớn mỏ vàng và mỏ đồng, dễ dàng khai thác luyện chế.
Phạm Ninh truy vấn:
- Vậy bạc trắng đâu?
Minh Nhân lắc đầu:
- Bạc trắng hình như rất ít, nơi này chủ yếu là vàng và đồng, bạc trắng thì phải đi Nhật Bản, nơi đó mới là thế giới bạc trắng.
Phạm Ninh nhìn trúng đảo nhỏ lân cận nước Lã Tống, nguyên nhân căn bản là không có ai, ngoại trừ Lã Tống là nước nho nhỏ, sau đó chính là một số ít thổ dân.
Nhưng đất canh tác, rừng, mỏ vàng, hương liệu ở đây đều là những giá trị khổng lồ, đặc biệt là cấu tạo và tính chất đất đai nguồn nước nơi này sẽ mang đến cho Đại Tống một số lượng lương thực rất lớn.
Phạm Ninh rất rõ ràng, số lượng lớn lương thực cho Đại Tống sẽ mang đến cái gì, khi Đại Tống mới khai quốc có khoảng hai ngàn đến ba ngàn vạn nhân khẩu, nhưng kể từ sau khi Tinh Thành mở rộng quy mô một năm hai vụ lúa ở Giang Chiết, sản lượng lương thực Đại Tống được nâng cao cực điểm.
Mọi người từ một ngày hai bữa đột nhiên biến thành ba bữa một ngày, dân số sinh sôi nhanh chóng, đến cuối Bắc Tống, số dân đã tăng lên đến một trăm triệu hai ngàn vạn nhân khẩu, đúng là lương thực gia tăng khiến trình độ cuộc sống của Đại Tống biến hóa nghiêng trời lệch đất.
Lúc này, một gã tướng lĩnh chạy tới bẩm báo:
- Khởi bẩm sứ quân, các huynh đệ ở kho hoàng hoàng cung phát hiện một lượng lớn vàng và các loại châu báu!
Phạm Ninh ngược lại có vài phần hứng thú, lập tức quay đầu ngựa lại đi vào hoàng cung, hoàng cung cũng xây dựng bằng gỗ, chiếm ước chừng mười mẫu đất, bị một vòng tường lớn vây quanh, là thợ thủ công đến từ Tam Phật Tề cải tạo xây dựng, rất có hơi thở Phật giáo, xung quanh là một số ít tòa nhà lớn là chỗ ở của quan lớn hoàng tộc, cũng là do thợ thủ công Tam Phật Tề cải tạo xây dựng.
Trước hoàng cung và phủ của quan lớn đều có binh lính quân Tống canh gác, đám hoàng tộc quyền quý bọn họ đều đã bị giam lỏng, mà kho hàng hoàng cung ở phía sau cùng, là kiến trúc xây dựng bằng đá duy nhất nước Lã Tống, chỗ này có kiến trúc xây dựng bằng đá giá trị, của cải khổng lồ, được năm mươi tên lính canh phòng.
Phạm Ninh đi vào kho hàng, chỉ thấy kho hàng bị tường gỗ phân cách thành hai phía, hai bên xếp chồng chất cả trăm rương gỗ, rương gỗ được làm rất thô ráp, bên trong thậm chí không có một miếng vải lót, ánh vàng lóng lánh lộ ra từ trong khe hở thô ráp.