Đại Tống Siêu Cấp Học Bá (Dịch Full )

Chương 833 - Chương 830

dai tong sieu cap hoc ba
Chương 830
 

Bọn lính đang đem từng rương gỗ lớn xuống, rương bị mở ra, bên trong đều là vàng luyện đơn giản, không ít binh lính đang ước lượng.

Một gã Đô Đầu tiến lên nói với Phạm Ninh:

- Vàng có trăm hòm, mỗi hòm trừ hòm gỗ ra, vàng nặng chừng trăm cân, vậy phải đến mười vạn cân.

Phạm Ninh cũng cả kinh, mười vạn cân vàng, thì phải là một triệu sáu trăm ngàn lượng, thời gian ít nhất phải trăm năm mới có thể tích cóp, hắn lại hỏi:

- Những thùng khác thì sao?

Đô Đầu mở thùng khác ra, đều là đủ loại hải châu, đồi mồi, san hô, còn có hơn mười hòm vật phẩm màu đen, Phạm Ninh liếc mắt một cái liền nhận ra đây là Long Tiên Hương.

Tư mã Trương Nam thấp giọng hỏi:

- Những tài nguyên này xử trí như thế nào?

Phạm Ninh lạnh lùng nói:

- Chúng ta thu xếp cho bọn họ lương thực, lều trại và đồ dùng hằng ngày ở những nơi khác nhau, những của cải này lưu lại một ít thưởng cho binh lính, còn lại toàn bộ chở về triều đình, coi như hoàn thành nhiệm vụ năm nay.

Phía sau vài tên tướng lĩnh đều hưng phấn xoa tay, chiến tranh không bị thương người nào, còn có ban thưởng sau khi chiến đấu, như vậy ai không muốn xuất chinh?

Trương Nam âm thầm thở dài, mạc kệ Phạm Ninh tìm lý do gì, nhưng đoạt lấy tài sản nước khác cũng là sự thật ván đã đóng thuyền, cũng may chính y không giữ một xu, nếu không thì sớm hay muộn cũng sẽ bị người lợi dụng chuyện này tính toán rành mạch.

…...

Đang lúc hoàng hôn, quân Tống đã dựng đại doanh ở chỗ trống trải, quá trình giao nộp rõ ràng đối với quân đội Lã Tống cũng đã kết thúc, tất cả binh khí và khôi giáp đều tập trung ở cùng một chỗ, cũng không định tiêu hủy, chờ bọn họ di chuyển sau đó cho bọn họ.

Trong đại trướng quân doanh, cuộc đàm phán giữa Phạm Ninh và quốc vương cùng với ba gã hoàng tộc cũng đã đến phần kết thúc.

Phạm Ninh đưa ra ba phương án, phương án thứ nhất, tiếp tục giữ lại tước vị của Lã Tống Vương, cho phép thừa kế tước vị, nhưng hoàng tộc Lã Tống nhất định phải chuyển đến kinh thành Tống triều, dân chúng nơi này do quan viên Đại Tống phụ trách quản lý; phương án thứ hai, Tống triều trợ giúp cả nước Lã Tống di chuyển đến đảo Tô Lộc, ở đảo Tô Lộc xây dựng lại nước Lã Tống, hoặc là sửa lại quốc danh là nước Tô Lộc, phương án thứ ba, nước Lã Tống giải tán, Lã Tống Vương đi đô thành Đại Tống sống, có thể được phong tước vị, dân chúng nước Lã Tống dời tới đảo Lưu Cầu, trở thành con dân Đại Tống.

Về phần phương án quốc vương Lã Tống tự mình đề xuất, nước Lã Tống trở thành nước phụ thuộc Đại Tống, giữ lại một đảo nước Lã Tống, cái phương án này bị Phạm Ninh bác bỏ, để bọn họ ở lại đảo Lã Tống sẽ trở thành tai họa ngầm cho di dân Tống triều, sớm hay muộn cũng sẽ bùng nổ xung đột, biện pháp tốt nhất phải là biển rộng cách nhau xa, hai bên không qua lại.

Quốc vương La Cương bất đắc dĩ, chỉ đành nói với Phạm Ninh:

- Cho chúng ta tự thương lượng một chút đi!

Một gã người Tống ở nước Lã Tống kinh doanh cửa hàng được sung làm phiên dịch cho người Tống, gã dịch lại ý kiến của quốc vương đến Phạm Ninh, Phạm Ninh lập tức gật đầu nói:

- Có thể, buổi sáng ngày mai ta hy vọng sẽ có được câu trả lời cuối cùng của ngươi!

Hắn dẫn theo vài tên quan viên rời khỏi, trong đại trướng chỉ còn lại quốc vương La Cương và hai huynh đệ của ông ta, một đảm nhiệm chức Tể tướng, một là tướng quân.

Hai người hỏi quốc vương La Cương:

- Đại ca nghĩ thế nào?

La Cương thở dài:

- Tống triều có câu "người là dao thớt, ta là thịt cá", nước chúng ta không bị diệt đã là vô cùng may mắn, còn có thể lựa chọn như thế nào, ta chỉ có một suy nghĩ, cơ nghiệp tổ tiên lưu lại không thể vứt bỏ, nước Lã Tống nhất định phải tiếp tục tồn tại.

Hai huynh đệ của ông im lặng chốc lát nói:

- Như vậy chỉ có một lựa chọn là cả nước chúng ta di chuyện, ý đại ca là như vậy sao?

La Cương yên lặng gật đầu, lại thở dài nói:

- Ta đi Tô Lộc đảo như lời bọn họ, ở phía nam, do mười mấy đảo nhỏ tạo thành, cách nước Bột Ni không xa, nơi ấy không lớn, nhưng nước ta một trăm ngàn dân ở lại cũng đủ rồi, quan trọng là về sau chúng ta dựa vào cái gì để sinh tồn được, ta cảm thấy đây mới là điểm mấu chốt mà chúng ta cùng đàm phán với quân Tống, chúng ta nhất định phải tranh thủ thật nhiều lợi ích nữa.

- Vậy đại ca muốn lợi ích gì?

- Ta muốn lấy được nhất chính là kỹ thuật trồng trọt, nếu chúng ta trồng trọt thì việc sinh tồn liền không có vấn đề gì rồi, thứ hai là ta nghĩ phải lấy một chút kỹ thuật tạo thuyền, có kỹ thuật tạo thuyền, chúng ta có thể mở rộng về hướng nam, thứ ba, ta muốn lương thực và đồ dùng cơ bản trong cuộc sống hằng ngày, bọn họ nhất định phải bảo đảm cho chúng ta thức ăn trong một năm, thứ tư, ta muốn bảo đảm an toàn, một khi nước Bột Ni xâm lấn chúng ta, bọn họ nhất định phải xuất binh bảo vệ, ta cảm thấy bốn điều này rất quan trọng, nếu các đệ có ý kiến gì thì có thể bổ sung.

Phạm Ninh nghe xong điều kiện, không khỏi cười lạnh một tiếng, nói với Tư mã Trương Nam:

- Bọn họ thật đúng là có dũng khí công phu sư tử ngoạm, cung cấp một năm đồ ăn cho một trăm ngàn người? Ta nhiều nhất cho hai người bọn hắn hai vạn lương thực, còn đối với người dân bọn họ, mỗi nhà đều có tài sản, có thể tự mình mang đi, bồi thường cho nhà ở, mỗi gia đình ta cho một lều trại, dạy bọn họ trồng lương thực thì có thể, nhưng kỹ thuật tạo thuyền thì không thể đưa, ta có thể đưa cho bọn họ năm trăm thuyền nhỏ, vận chuyển ở giữa đảo nhỏ vậy là đủ rồi, về phần bảo đảm an toàn, ta có thể đáp ứng, một khi nước Bột Ni xâm lấn bọn họ, Đại Tống nhất định sẽ xuất binh bảo vệ, nhưng điều kiện tiên quyết là bọn họ nhất định phải dựa vào Đại Tống, trở thành nước phụ thuộc Đại Tống.

Lúc này, Minh Nhân ở một bên nói:

- Thật ra lãnh thổ rộng lớn ở phía Đông nước Bột Ni đều là khu không người, đủ loại gỗ và hương liệu quý báu, cách đảo Tô Lộc rất gần, bọn họ hoàn toàn có thể đốn củi và hương liệu, thông qua buôn bán kiếm tiền, hơn nữa nam nhân Lã Tống bọn họ rất lười, nhưng nữ nhân cũng rất cần cù lao động, nếu có trâu cày, làm ruộng cũng rất thích hợp với nữ nhân, nam nhân thì phụ trách chặt cây.

Phạm Ninh quả quyết nói:

- Bọn họ làm ruộng cũng tốt, buôn bán cũng được, đốn củi hái hương liệu cũng không sao, tùy ý bọn họ, nhưng nguyên tắc của ta chỉ có một, bọn họ phải tự nuôi sống chính mình, không nuôi sống chính mình được thì bán sức lao động, thay chúng ta làm việc.

Trương Nam dù sao cũng là quan văn, y thở dài nói:

- Nếu giúp đỡ bọn họ thì giúp đến cùng đi! Lại cho bọn hắn một ít hạt giống, nông cụ và trâu cày, cũng không đáng bao nhiêu tiền, nhưng sẽ bớt được rất nhiều chuyện.

- Có thể! Cái này ngươi tự mình xem xử lý đi, điều chỉnh sơ qua một chút, ngươi có quyền quyết định, ngươi đi cùng bọn họ đàm phán.

Quốc vương Lã Tống La Cương cuối cùng cũng đáp ứng điều kiện của Phạm Ninh, cả nước dời tới quần đảo Tô Lộc, hơn một vạn hộ dân chúng bắt đầu thu thập tài sản và đồ vật của mình, ba ngày sau, nhóm vật phẩm đầu tiên đều đã lên thuyền, nhóm đầu tiên hơn ba mươi bảy ngàn người dân Lã Tống theo quốc vương bắt đầu lên thuyền, do quân Tống đưa bọn họ đến đảo lớn phía Tây của quần đảo Tô Lộc, cuối cùng một trăm ngàn dân chúng nước Lã Tống sẽ được bố trí ổn thỏa ở bốn đảo lớn tốt nhất của quần đảo Tô Lộc.

Bình Luận (0)
Comment