Mặt khác quốc sở Bột Ni ở bán đảo phía Đông của đảo Kalimanta cũng là khu không người, Phạm Ninh cũng sắp xếp bán đảo rộng lớn này cho nước Lã Tống.
Năm ngày sau, đội tàu đã tới đảo lớn ở tận cùng phía đông của quần đảo Tô Lộc, đây là một đảo không người, có chừng hơn ngàn ki-lô- mét vuông, ở giữa là núi Tiểu Hỏa, hơn mười mấy nhánh sông nhỏ bắt nguồn từ núi lửa, hiện lên hình dáng chảy về phía biển khơi, trở thành hệ thống tưới thiên nhiên, cực kỳ phù hợp nông canh.
Mặt khác, phía Tây đảo có một bến cảng tự nhiên, mà ngoài bến cảng mấy chục dặm có thể thấy một lục địa, đó là đông bán đảo Kalimantan, Phạm Ninh cũng sắp xếp chỗ bị rừng rậm bao phủ này cho nước Lã Tống, bọn họ có thể đốn củi hái hương liệu, cho dù không làm nông canh thì cũng có thể duy trì cuộc sống.
Phạm Ninh gọi đảo nhỏ của nước Lã Tống mới là Lã Đảo, trên đảo cây dừa dầy đặc, bọn họ cần phải chặt cây dừa, san bằng đất đai, đội tàu cập bến cảng tự nhiên ở mặt đông biển đảo, nhóm dân chúng đầu tiên nước Lã Tống rốt cuộc bước lên gia viên mới của bọn họ.
Quân Tống cũng lưu lại trên đảo một nhánh quân đội hai trăm người, dạy người trong nước Lã Tống cuốc ruộng trồng trọt, dạy bọn họ cách xây dựng nhà, mãi đến mùa hè sang năm, nhánh quân đội hai trăm người này cuối cùng có thể rút lui.
Quân Tống dùng tròn một tháng mới đưa cả nước Lã Tống dời tới đảo Tô Lộc, cùng lúc đó, hơn mười nhánh tiểu đội quân Tống ở trên đảo tìm kiếm thổ dân, bọn họ tìm hai mươi ngày, cuối cùng đã tin tưởng lời của người Lã Tống, thổ dân ở đảo Lã Tống cùng với các đảo lớn xung quanh trăm năm trước đã bị bọn họ tiêu diệt hầu như không còn.
Điều này cũng chứng minh nguồn gốc của những người da đen nhỏ bé trên đảo Lưu Cầu, bọn họ chính là những thổ dân trăm năm trước đã bị nước Lã Tống xua đuổi đi, một bộ phận những thổ dân này đi xuống phía nam đến đảo Bông Lan, một bộ phận khác đi lên phía bắc đến đảo Lưu Cầu, mà thổ dân đi Lưu Cầu đảo cuối cùng cũng bị quân Lã Tống tiêu diệt hầu như không còn.
Đến cuối cùng năm trăm người bị một con thuyền lớn đưa đi, trên đảo Lã Tống lại không có bất kỳ tung tích nào của người trong nước Lã Tống và thổ dân, có nước Lã Tống dựng được nền tảng, Tống triều có thể nhanh chóng xây dựng một tòa thành trì ở chỗ này, cũng có thể di dân mấy vạn người.
Liên tiếp vài ngày, Phạm Ninh dẫn theo mười mấy tên tùy tùng cùng theo tuần tra thợ thủ công thi công công trình quân sự tại đây, tuần tra trong phạm vi trăm dặm trên nền đất cũ của Lã Tống, bọn họ rất nhanh liền phát hiện, trên mặt đất nước Lã Tống thực tế là vùng châu thổ phù sa xuất hiện khi một con sông vào cửa biển.
Dọc theo Hà Bắc đi lên, hai bờ sông đều là bình nguyên vô cùng màu mỡ, vô số nhánh sông nhỏ theo hai hai vùng núi chảy xuống, rót vào bên trong con sông lớn này, điều kiện tưới tiêu cực kỳ lý tưởng.
Con sông lớn này dài năm sáu trăm dặm, ít nhất bồi ra hai vạn ki-lô- mét vuông đồng bằng phù sa, cùng với điều kiện gieo trồng vùng đồi núi cực tốt, mà ở mặt phía bắc, còn có một con sông lớn cũng bồi ra mảng lớn đồng bằng phù sa, con sông lớn này chảy theo phía bắc vào biển, đồng bằng trên đảo Lã Tống thì chủ yếu phân bố ở hai bờ hai con sông lớn này.
Mặt khác, đảo nhỏ phía đông còn lại là đồng bằng và đồi núi hỗn tạp, cũng vô cùng có lợi cho nông canh.
Có thể nói, các đồng bằng được nước Lã Tống lợi dụng vẫn chưa tới một phần năm toàn bộ đồng bằng trên đảo Lã Tống, chỉ có điều sông lớn vào cửa biển chỉ có một ít chỗ.
Mà mấy trăm nhánh sông nhỏ theo vùng núi chảy ra đều chứa lượng lớn vàng cát, nước Lã Tống chỉ đào mấy nhánh sông nhỏ trong đó đã lấy được một lượng lớn vàng.
Đi theo Phạm Ninh khảo sát vài ngày, Tư mã Trương Nam phơi nắng thành đen, y vô cùng cảm khái nói:
- Thật là kho báu của đất, nếu phát triển nó thì không cần lo về tài lực Đại Tống nữa rồi!
Phạm Ninh dùng roi ngựa chỉ ra khu rừng rộng mênh mông nơi xa nói:
- Muốn phát triển có lẽ không dễ dàng, ta tính lại chiêu mộ năm vạn nhân công Nhật Bản, xây cho ta công sự, phát rừng, sửa đường, lấy quặng, mặt khác, lại chuẩn bị di dân ở bên trong phủ Lưu Cầu, trước phân chia hai vạn người lại đây, thành lập một thị trấn mới, đất nơi này đủ nhiều, ta có thể phân cho mỗi hộ ba khoảnh đất.
Trương Nam cười nói:
- Sứ quân thật coi trọng nhân công Nhật Bản quá!
Phạm Ninh cười nói:
- Nhân công Nhật Bản có thể chịu được cực khổ, tuân thủ kỷ luật, dễ thỏa mãn, có vợ vướng bận sẽ không tạo phản, thật sự là nhân công tốt, hơn nữa ta đối đãi bọn họ cũng không bạc bẽo, có thể ăn no mặc ấm không tính, khi bọn họ chạy tới gia cảnh nghèo nàn cơ cực, đều là những tá điền không có ruộng đất, nhưng làm tròn ba năm, sau khi trở về, mỗi người đều có thể tự mua lấy hai ba mươi mẫu đất, có thể nuôi sống một nhà rồi, bằng không làm sao nông dân Nhật Bản luôn mong ngóng được chúng ta chiêu mộ đi làm nhân công đến thế?
Dừng một chút, Phạm Ninh lại nói:
- Về phần dân chúng Đại Tống, bọn họ không cần lao động, chỉ cần họ có thể trổng lương thực cho tốt là đủ rồi.
Lúc này, Đô chỉ huy sứ Lưu Giải Lương tiến lên hành lễ, nói:
- Khởi bẩm sứ quân, nhà cửa của người Lã Tống giữ lại hay dỡ bỏ xây dựng lại ạ?
Phạm Ninh lắc đầu nói:
- Thành chính thủ đô Lã Tống có thể làm như một trại lao động, giữ lại cho nhân công ở, không cần dỡ bỏ, chúng ta có thể xây dựng thị trấn ở phía tây dọc theo sông.
Mặc dù đô thành nước Lã Tống cách biển khá gần, nhưng cách sông lớn vẫn vài chục dặm, đây có lẽ là thói quen của họ, nhưng đối với Đại Tống mà nói, xây thành trì dựa vào sông là tốt nhất.
Trương Nam lại cười hỏi:
- Sứ quân trực tiếp quay về Tống, hay tiếp tục viếng thăm các nước Nam Dương?
Phạm Ninh suy nghĩ một chút nói:
- Lần này xuôi nam là vì đảo Lã Tống, hiện tại chúng ta có mấy chuyện cần phải làm. Ta trở về chuẩn bị di dân và chiêu mộ nhân công Nhật Bản, Tư mã ở lại chỗ này chuẩn bị trước công việc thị trấn, nơi này khá nóng bức, mưa nhiều, lấy gỗ làm nhà, Tư Mã ngươi trước chỉ huy quân đội xây dựng một nhóm nhà ở, ta đoán chừng mỗi gia đình hai mẫu đất, xây nhà ở dọc theo đường phố, tạm thời tường thành không phải là quan trọng nhất.
- Vậy trước tiên là xây thị trấn.
- Đúng là như thế!
Trương Nam yên lặng gật đầu, vai hắn gánh trọng trách rất nặng.
Rồi Phạm Ninh nói với Đô chỉ huy sứ Lưu Giải Lượng:
- Lưu tướng quân dẫn đầu đội tàu tiêu diệt thổ dân ở đảo lân cận, nếu tất cả thổ dân trên đảo chịu phối hợp với quân Tống, thì tha cho bọn họ một mạng, đưa bọn họ đến phía nam đảo đi, nếu kháng cự quân Tống, thì tiêu diệt toàn bộ.
- Ty chức tuân lệnh!
Phạm Ninh giao phó hết chuyện, hai ngày sau hắn dẫn đầu hai mươi thuyền hai vạn mái chèo và ba nghìn binh lính trở về Tuyền Châu, còn lại bảy nghìn binh lính tạm thời ở lại đảo Lã Tống bắt đầu giai đoạn xây dựng.