Cuối tháng 6, Phạm Ninh dẫn đầu đội tàu quay trở về thành Tuyền Châu, hắn đi lần này tròn năm mươi ngày, trên thực tế, nếu so với khoảng cách giữa Nhật Bản và Côn Châu thì Tuyền Châu cách nước Lã Tống gần hơn nhiều, cách nhau hai nghìn dặm, nếu thuận buồm xuôi gió, vừa đi thuyền thì năm ngày là có thể đến, lần này chủ yếu là quân Tống lần đầu tiên xuôi Nam Dương, cho nên tốc độ khá chậm, một chuyến mất mười ngày.
Buổi sáng cùng người nhà qua loa sum họp, xế chiều, Phạm Nimh đi tới phủ kinh lược hải ngoại, không ngờ là trong phủ rất vắng vẻ, phần lớn quan viên biến mất, ngay cả phụ tá của hắn là Trương Bác và Công Tôn Huyền Sách cũng không thấy bóng dáng, chỉ có lác đác vài tên quan viên trấn giữ.
Trong lòng Phạm Ninh tràn đầy nghi hoặc, hắn đi vào phòng làm việc của mình, vừa mới ngồi xuống chỗ ngồi của mình đã nhìn thấy phụ tá Trần Tháo đang ôm một đống lớn văn bản dày cộm vội vàng đi tới.
- A! Sứ quân đã về.
Trần Tháo vừa mừng vừa sợ nói:
- Nghe nói sáng sớm có đội tàu đã trở về, ta còn tưởng là đội tàu buôn Nhật Bản! Không nghĩ tới là đội tàu của sứ quân đã trở về.
- Buôn bán cùng Nhật Bản đã bắt đầu rồi hả?
Trần Tháo gật đầu:
- Hai mươi ngày trước chính thức bắt đầu, do phó Kinh lược sứ Dư Hiếu Niên vừa lên đảm nhiệm không lâu dẫn đầu đội một trăm thuyền đi Bình An kinh.
Dư Hiếu Niên là Phạm Ninh yêu cầu điều y đến phủ Kinh Lược, đảm nhiệm một trong ba phó kinh lược sứ, chủ quản buôn bán và xuất khẩu lao động phía nhà nước với Nhật Bản và Cao Ly.
Phạm Ninh đúng lúc cần Nhật Bản đưa vào năm vạn nhân công và năm nghìn thiếu nữ Nhật Bản, hắn vội vàng hỏi:
- Trạm thư bồ câu Hòa Bình của Bình An kinh đã xây dựng xong chưa?
- Đã tạo dựng lên rồi, Bình An kinh có công sở mậu dịch của chúng ta, thư chim bồ câu có thể đưa thẳng tới đó, qua đảo Lưu Ly và đảo Chủng Tử vòng, hai ngày sau nó sẽ được gửi tới Bình An kinh.
Phạm Ninh lập tức viết một phong thư, in quan ấn lên thư bồ câu của bản thân, đưa cho Trần Tháo:
- Sáng mai đưa phong thư này ra ngoài, tốt nhất để cho Dư Hiếu Niên nhận được.
Đây là lần đầu tiên Đại Tống và nước Nhật Bản buôn bán, nên không thể trở về nhanh như vậy, tính toán thời gian, hẳn là theo kịp.
Trần Tháo nhận thư chim bồ câu:
- Sứ quân còn phân phó khác không?
- Còn, sao phủ kinh lược không có người, cả Trương Bác và Công Tôn Huyền Sách cũng không có, bọn họ đâu cả rồi?
- Hóa ra sứ quân vẫn chưa biết!
Trần Tháo vội vàng nói:
- Bọn họ đều lên phía bắc đến Dương Châu đón người rồi, gần như tất cả quan viên phủ kinh lược đều điều đi, Lý phó sứ và La phán quan đều đi, cả Trương Bác và Công Tôn Huyền Sách cũng cùng đi.
- Là đi đón dân à?
- Vâng! Nhóm đầu tiên năm nghìn hộ di dân đã đến Dương Châu, nghe nói quan viên phương Bắc giận dỗi không muốn xuôi Nam, triều đình liền để cho chúng ta phái người đi đón, kết quả tất cả mọi người đều đi.
- Vậy người nào chịu trách nhiệm sắp xếp?
- Là Hàn tướng công, hình như ông ta phụ trách di dân.
Phạm Ninh lúc này mới nhớ tới, hắn suýt nữa đã quên, biết rõ ràng lúc đó do Hàn Giáng phụ trách di dân, nhưng nhóm đầu tiên chỉ năm ngàn người, vậy đảo Lã Tống bên kia làm sao bây giờ? Chuyện này khiến Phạm Ninh hơi khó làm.
Phạm Ninh lại hỏi:
- Bọn họ đã đi bao lâu rồi?
- Gần nửa tháng, tính thử cũng sắp về rồi.
Phạm Ninh gật đầu lại hỏi:
- Tình huống bên phủ Lưu Cầu sao rồi? Có tin tức nhân công mới nào tử vong không?
- Vẫn có nhân công chết, nhưng rất ít, trong thời gian sứ quân không có ở đây, chỉ có những báo cáo sự cố, phát sinh tai nạn ở vùng mỏ, chôn ba người, về phần sự kiện rắn độc cắn chết người đã không còn nữa.
Trần Tháo lại mang tới một phần báo cáo đưa cho Phạm Ninh:
- Đây là báo cáo vài ngày trước Trương tri huyện đưa tới, đường từ hải cảng đến thị trấn mà sứ quân quan tâm nhất đã xây dựng cải tạo hoàn thành rồi.
Phạm Ninh nhìn thoáng qua báo cáo một chút, lại hỏi:
- Vậy mười lăm tên quan viên thì sao? Bây giờ đang ở đâu?
- Trước mắt bọn họ ở huyện Lưu Cầu, trợ giúp Trương tri huyện quản lý nhân công Nhật Bản.
- Ta đã biết rồi, ngươi đi xử lý việc thư chim bồ câu đi, phần báo cáo này ta xem một chút.
Trần Tháo lại mang tới một chồng công văn thật dày, lúc này mới lui xuống.
Phạm Ninh lật xem báo cáo Trương Doanh viết, trong báo cáo mang theo lời bình luận của Trần Tháo, trước đó Trần Tháo đã giúp Phạm Ninh sửa sang lại trọng điểm, đây là tác dụng của thư ký riêng, y không riêng gì sửa sang lại công văn, sắp xếp lộ trình đơn giản như vậy, y còn tham gia phê ý kiến trong một số công văn quan trọng, dẫn ra trọng điểm trong câu, việc này giảm bớt áp lực cho Phạm Ninh rất nhiều.
Kinh lược sứ giống hắn như vậy, vừa phải ra quân khắp nơi, vừa phải quản lý khống chế toàn bộ, tốn nhiều thời gian, tinh thần và thể lực như vậy, một thư ký riêng tốt, hiệu quả liền hiển hiện ra rõ ràng.
Đối với Trần Tháo Phạm Ninh rất hài lòng, nếu không thì lúc trước cũng sẽ không giữ y, tuy rằng trong nhà có sư tử Hà Đông, nhưng tài năng của bản thân y vẫn là tương đối không tồi.
Phạm Ninh bỗng nhiên nghĩ đến một chuyện, lại cao giọng hỏi:
- Vài ngày trước ta phái người đưa tới báo cáo Lã Tống, có đưa đến triều đình hay không?
Trần Tháo ở cửa nói:
- Mười ngày trước đã đưa đến triều đình rồi.
Phạm Ninh nhẹ nhàng thở ra, hắn phê duyệt báo cáo của Trương Doanh rất nhanh, rồi trả lại cho Trần Tháo:
- Phát thư chim bồ câu cho Trương Doanh, việc xây dựng thị trấn mới có thể gác lại một chút, việc phân phối đất nhất định phải làm ngay lập tức, không cho phép kéo dài nữa.
Trần Tháo nhỏ giọng nhắc nhở Phạm Ninh:
- Nhưng năm nghìn hộ di dân đã đến nơi rồi.
Phạm Ninh gật gật đầu:
- Ta biết, những di dân đó có thể đưa một nghìn hộ đi đảo Lưu Ly, trước tiên xây dựng huyện Lưu Ly, còn lại bốn nghìn hộ ta tính đưa đi Lã Tống.
Ngày hôm sau ngay khi trở về Tuyền Châu, vận chuyển năm mươi nghìn hộ dân chúng, hơn hai vạn đội tàu di dân cũng đã tới Tuyền Châu, sáng sớm Tô tri châu đã dẫn các quan viên ở huyện Tuyền Châu dựng lên doanh trại trên một mảnh đất trống rộng lớn ngoài thành.
Huy động tất cả học sinh của châu học và huyện học của Tuyền Châu trợ giúp nhóm di dân vào ở trong doanh trại.
Nhiều đội binh lính tuần tra trong doanh trại để bảo toàn an ninh trật tự của doanh trại lớn.
Phạm Ninh cùng Hàn Giáng tuần tra đại doanh, Hàn Giáng là lần đầu tiên cùng di dân đi đến Tuyền Châu, nhiệm vụ khác của y là thay mặt Tri Chính Đường đến tìm tòi về lai lịch của Phạm Ninh, Tri Chính Đường chuẩn bị cắt giảm các châu xã binh và hai trăm ngàn quan đội vùng ven, cần sắp xếp một chi phí lớn, nhưng Tri Chính Đường không muốn bỏ ra, chỉ có thể nhằm vào Phạm Ninh mà thôi.
- Nhóm này là di dân đến từ phủ Diên An và phủ Chân Định, triều đình cũng tuân theo ý chỉ của Thái hậu, cố hết sức giảm bớt số lượng dân chúng các châu ở biên cương, đề phòng tổn thất lớn khi chiến tranh nổi lên.