Phạm Ninh cười hỏi:
- Trước đây, Phú tướng công cũng thi hành chiến lược này, còn bị triều đình phê phán, nói là hao tài tốn của, vứt bỏ rất nhiều ruộng đất, tại sao bây giờ lại làm như vậy?
- Trước khác nay khác! Trước đây Phú tướng công rút dân chúng ở biên cương lui về, quả thật đã tạo thành áp lực tài chính rất lớn cho triều đình, đã hai mươi năm trôi qua mau, đến bây giờ vẫn còn có tai họa ngầm, bên phủ Đại Danh có phải xuất hiện cuộc mít-tinh nông dân hay không, hơn một ngàn hộ di dân phủ Đại Danh yêu cầu quan phủ bù lại ruộng đất, bây giờ có thể thu xếp ở hải ngoại, giảm bớt dân chúng ở biên cương đã là phương án khả thi rồi.
Nói đến đây, trên gương mặt Hàn Giáng đang tươi cười có chút không được tự nhiên:
- Phạm sứ quân luôn ủng hộ việc cắt giảm xã binh và quân đội vùng ven, Tri Chính Đường bắt đầu tiến hành rồi.
Phạm Ninh mừng rỡ, liền vội vàng hỏi:
- Sẽ có bao nhiêu người?
- Trước mắt thống kê các châu xã binh là mười sáu vạn người, chủ yếu cắt giảm binh lực quân đội vùng ven các châu vùng Trung Nguyên và Giang Nam, đại khái khoảng hai ngàn người, tổng cộng ba mươi sáu vạn người.
- Giảm quân phí những quân đội già yếu xuống, gánh nặng quân phí hằng năm của triều đình có thể giảm bớt gần hai ngàn vạn quan, mọi chuyện sẽ tốt hơn.
- Mọi chuyện tốt thì tốt đó, nhưng chuyện này đòi hỏi triều đình phải xuất ra một lượng lớn lương thực để bồi thường, lương thực thì có, nhưng tiền còn thiếu bốn triệu quan, triều đình lấy không ra!
Phạm Ninh lập tức hiểu rõ, hắn cười nói:
- Ruộng đất không được sao? Hay là cổ vũ bọn họ theo di dân đi hải ngoại, tại sao phải dùng tiền?
- Ruộng đất là phải cho, mỗi người mười mẫu, về phần di dân đi hải ngoại, chúng ta cũng sẽ cho bọn họ tự nguyện, nói tới cũng không nhiều, mỗi người mười quan tiền, nhưng không đỡ được nhiều người! Gần bốn trăm ngàn, trên thực tế cũng không có nhiều như vậy, trong đó cũng có rất nhiều người ăn không bổng lộc, triều đình cũng biết, không muốn truy cứu nữa.
- Cho nên tới bắt chúng ta gánh?
Hàn Giáng cũng mặt dày cười nói:
- Tất cả mọi người đều biết bây giờ phủ Kinh Lược hải ngoại có tiền, lại được triều đình công nhận là đệ nhất cao thủ đào vàng, không tìm ngươi thì tìm ai?
- Xem ra lão Hàn không nhìn thấy báo cáo ta vừa mới đưa đến triều đình nhỉ!
Tinh thần Hàn Giáng rung lên:
- Lại là tin tốt?
Phạm Ninh gật đầu:
- Không phải là tin tốt bình thường, ta đã nắm bắt cả đảo Lã Tống, dời cả nước Lã Tống đến đảo Tô Lộc ở phía nam, do chiến tranh bùng nổ, cho nên chúng ta tịch thu kho bạc của nước Lã Tống, được đến một triệu sáu trăm ngàn lượng vàng.
Hàn Giáng ngây dại:
- Bao nhiêu?
- Một triệu sáu trăm ngàn lượng! Trong đó mười vạn lượng dùng để thưởng cho binh lính, còn dư lại một triệu năm trăm ngàn lượng vàng ta định nộp lên triều đình, bây giờ số vàng đó đang ở Tuyền Châu.
Hàn Giáng kích động đến mặt đỏ rần, một triệu năm trăm ngàn lượng vàng đó! Có khoản tiền này, triều đình cũng có thể làm rất nhiều chuyện rồi, Phú tướng công nói Phạm Ninh là chiêu tài đồng tử, quả thật nói quá đúng.
- Nhưng ta có điều kiện!
Hàn Giáng không do dự nói:
- Ngươi nói đi, chỉ cần không phải quá mức, Tri Chính Đường nhất định sẽ đáp ứng!
Phạm Ninh thản nhiên nói:
- Năm nay ta còn muốn thêm vào hai vạn hộ di dân đến đảo Lã Tống, chuyện này triều đình phải giúp ta sắp xếp xong xuôi.
Cùng ngày, Hàn Giáng và Phạm Ninh làm thủ tục bàn giao, áp tải một triệu năm trăm ngàn lượng vàng và vô số báu vật trở lại kinh thành.
Phạm Ninh vừa mới trở về phủ Kinh Lược, Tào Bình và Cao Sĩ Lâm và một đám con cháu quan lại đã tìm đến hắn. Tào gia, Cao gia, Phan gia, Dương gia, dần dần hơn mười gia tộc quyền quý đều xây dựng cửa hàng tại Tuyền Châu, chuẩn bị mấy tháng sau xây dựng, trước xây dựng cửa hàng lên, kế tiếp là phải tìm cơ hội kiếm tiền, các đại gia tộc đều sôi nổi phái ra con cháu khôn khéo có khả năng đến trấn giữ ở Tuyền Châu.
Cơ hội không phải là từ trên trời rơi xuống mà nó đang chạy đến, hơn nữa quan hệ tốt với Phạm Ninh, hơn mười người con cháu nhà quý tộc quân đội tụ tập dưới một mái nhà, ngồi đầy quan phòng của Phạm Ninh.
Tào Bình là cháu ruột Tào Thái hậu, là con cả của Tào quốc cữu, lần này Tào gia xuất ra một trăm ngàn quan tiền làm tiền vốn, định phát huy tay chân một phen, Cao gia cũng không ngoại lệ, Cao gia xuất ra tám vạn quan làm tiền vốn, do con trai của gia chủ Cao Tuân Phủ là Cao Sĩ Lâm toàn quyền phụ trách, Cao Sĩ Lâm là em trai ruột của Cao Thao Thao, quan hệ càng không tầm thường.
- Các vị, mời yên lặng!
Phạm Ninh khoát tay, những la hét ầm ĩ trong phòng dần dần yên tĩnh lại.
Lúc này Phạm Ninh mới nói:
- Ta hiểu tâm tình vội vàng của các vị, nhưng kiếm tiền không phải giơ tay chụp lấy là tiền có thể tới tay, vậy thì hẳn là ăn cướp rồi, thật ra, cơ hội kiếm tiền rất nhiều, quan trọng là mọi người lựa chọn phương hướng như thế nào.
Tào Bình cao giọng nói:
- Phạm sứ quân nói cho chúng tôi một chút! Bây giờ chúng tôi đều bối rối, không hiểu ra sao.
Phạm Ninh gật đầu nói:
- Trước mắt có bốn phương tám hướng kiếm tiền, một là buôn bán, một là xử lý xưởng, một nữa là mua ruộng đất, hoặc khai thác mỏ, buôn bán thì tất cả mọi người đều biết, một là buôn bán với Nhật Bản, một cái là buôn bán với Nam Dương, còn có buôn bán với phương Tây, buôn bán là tiền tới nhanh nhất, buôn rẻ bán đắt, kiếm tiền từ chênh lệch giá, như vậy chỉ cần có tiền vốn, thương nhân bình thường đều có thể làm được, nói thật, hiện giờ người làm được tương đối nhiều, lợi nhuận cũng không còn nhiều như trước kia, cho nên ta đề nghị các vị thực hiện ba lựa chọn phía sau, nhưng mua đất và khai thác mỏ thì pháp lệnh của triều đình vẫn chưa xuống, tạm thời không thể làm được, đợi một thời gian ngắn nữa sẽ không có vấn đề gì.
Tào gia ở Côn Châu đãi vàng phát tài rất lớn, bọn họ càng chú ý đất đai hơn. Tào Bình cẩn thận hỏi:
- Sứ quân có cảm thấy, nếu mua đất lời như đã nói, triều đình có thể mở tới bao xa?
- Việc này rất khó nói, nhưng rủi ro ở nước ngoài lớn hơn, nhất định phải tự bảo vệ mình, ta đoán là sẽ cho phép vũ trang tư nhân tồn tại, cũng sẽ cho phép xây dựng thị trấn tư nhân, mặc kệ ngươi có được quyền tự trị như thế nào, nhưng có một nguyên tắc sẽ không thay đổi, đó là ngươi nhất định phải trung thành với thiên tử Đại Tống.
- Ý sứ quân là, hiện tại triều đình vẫn chưa xác định quyền tự trị cao thấp, đúng không?
Phạm Ninh gật đầu:
- Chính là ý này, ta phải nói thật, mua đất ở hải ngoại rủi ro rất lớn, triều đình còn suy xét rất nhiều về tình huống phương diện này, ta đề nghị tạm thời đừng vội ra tay, trước tiên phải đặt nền tảng cho tốt.
Tào Bình liền vội vàng hỏi:
- Sứ quân nói đặt nền tảng cho tốt là có ý gì?
Phạm Ninh khẽ mỉm cười:
- Đi ra nước ngoài phát triển, quan trọng nhất là người, ngươi đã mua đất, nhưng không có người thì khai thác, phát triển như thế nào? Đã mua mỏ cũng giống như vậy, ngươi phải chiêu mộ nhân công mới được.