Đại Tống Siêu Cấp Học Bá (Dịch Full )

Chương 837 - Chương 834

dai tong sieu cap hoc ba
Chương 834
 

- Nhưng nghe nói Tri Chính Đường không chịu giao mỏ vàng và mỏ bạc cho tư nhân.

Lần này, người hỏi là Dương Hiến, y là con trai út của Dương Văn Quảng, vốn là thị vệ hoàng cung, có quan hệ rất tốt với Cao Sĩ Lâm, lần này đại diện Dương gia đến Tuyền Châu.

Phạm Ninh nói:

- Ngươi nói đến lệnh thiên tử năm Gia Hựu thứ năm, lệnh này của thiên tử trước mắt chỉ nhằm vào Côn Châu và phủ Lưu Cầu, nếu mọi người xem báo và thư báo của ngày hôm qua, thì sẽ biết, Đại Tống đã nắm đảo Lã Tống, diện tích tương đương với năm mươi cái phủ Khai Phong, các loại tài nguyên vô cùng phong phú, trước mắt phủ Kinh Lược định khai thác, phát triển đảo Lã Tống, đảo lớn nhất ở chỗ này tương đương với Kinh Đông Lộ, hàm lượng vàng cát trong sông rất lớn, ngoài ra còn có một số mỏ vàng và mỏ đồng, dễ dàng khai thác tinh luyện kim loại, trước mắt quyền khai thác mỏ nằm trong tay phủ Kinh Lược, nhưng có nên bỏ quyền khai thác tư nhân hay không cũng là do Tri Chính Đường quyết định, hôm qua nghe ý của Hàn tướng công, Tri Chính Đường chỉ có xu hướng buông bỏ khai thác, hy vọng ruộng vàng cát vẫn là do quan phủ chủ đạo.

Trong phòng lập tức ầm ĩ thành một đoàn, đại đa số những con cháu quan lại này đều đi về hướng ruộng đãi vàng cát, Tào gia và Cao gia đãi vàng phát tài lớn ở Côn Châu, khiến rất nhiều gia tộc đều ghen tị đến đỏ mắt, nếu triều đình không buông tha đãi vàng, thì khai thác ở nước ngoài còn có ý nghĩa gì?

Trên thực tế, chính Phạm Ninh là người chủ trương không buông tha cho việc đãi vàng, trong lần nghị sự trước của Tri Chính Đường, Phạm Ninh đã đề xuất kinh nghiệm Côn Châu, đãi vàng quá tùy ý sẽ phá hủy nông nghiệp, khiến lòng người di dân bất ổn, nhiều nhất là cho phép cá nhân khai thác mỏ, khai thác mỏ cần nhất là kỹ thuật khai thác và tiền vốn, người bình thường không làm được, cũng không giống cơn sốt toàn dân đãi vàng như Côn Châu.

Lúc này, Cao Sĩ Lâm đứng lên lạnh lùng nói:

- Mọi người im lặng, nghe Phạm sứ quân nói chuyện, làm ầm ĩ thì ra ngoài ầm ĩ!

Cao Sĩ Lâm là em của Thái hậu, là cậu của Thiên tử, kinh nghiệm cũng khá lớn, uy tín của y rất lớn, lập tức mọi người an tĩnh lại.

Phạm Ninh lại chậm rãi nói:

- Vừa mới nắm bắt được đảo Lã Tống, cần di dân trước, sau đó đứng vững, sự việc khá nhiều, cho nên bất kể là bán đất tốt, hay là khai thác mỏ tốt, ít nhất trong ba năm cũng sẽ không thông qua, ta vừa mới nói, nếu như có thể đợi như đã nói, thì có thể đợi vài năm, nếu chỉ muốn kiếm tiền, thì con đường xây dựng xưởng và buôn bán là một phương hướng tốt.

Lúc này, Phan Tuyền giơ tay hỏi:

- Vừa rồi không phải sứ quân nói, hiện nay buôn bán thu lợi nhuận không nhiều như trước sao?

Phạm Ninh cười nói:

- Vừa rồi ta nói, chỉ buôn bán, lợi nhuận không có nhiều như trước nữa, đây là sự thật, ta dùng vải lanh tốt làm ví dụ, giá một thất vải lanh tốt ở Đại Tống rẻ nhất là 800 văn, năm trước trên thị trường Nam Dương, một thất vải lanh tốt là ba nghìn văn, còn đối với các thương nhân khác giá tiền là hai nghìn văn, như vậy, một thất vải lanh tốt có lợi nhuận là một nghìn hai trăm văn, nhưng ta vừa nhận được tin mới nhất, giá của thương nhân đã giảm xuống còn một nghìn năm trăm văn rồi, trừ khi ngươi mở cửa tiệm bán cho dân chúng bình thường.

- Vậy một thất vải lanh tốt vẫn có thể thu lời bảy trăm văn.

Phạm Ninh lắc đầu:

- Không phải tính như vậy, ngươi vẫn còn có phí dùng thuê thuyền có đúng hay không, một thất vải lanh tốt phí thuê thuyền là hai trăm văn, vậy lợi nhuận cũng chỉ còn lại có năm trăm văn, ngươi mở cửa hàng, còn phải phái người đi mua, Thị Bạc Ty cũng nhận được năm phân thuế, cuối cùng tính ra, một thất vải lanh tốt chỉ có lời ba trăm văn, còn không bằng nội địa Đại Tống, theo ta được biết, trong nội bộ Đại Tống một thất vải lanh tốt còn có thể kiếm được bốn trăm văn tiền.

Tất cả mọi người trầm mặc, Phạm Ninh vừa nhìn thoáng qua mọi người vừa tiếp tục nói:

- Đây là buôn bán lợi nhuận thuần túy, nhưng nếu đi hướng công nghiệp thương mại thì không giống với lúc trước, các ngươi cũng biết đấy, cửa hàng Phạm thị xây dựng một nhà xưởng dệt vải ba ngàn máy dệt, đã khởi công, một cuộn vải lanh bố đã năm trăm văn, bọn họ còn có đội tàu, vậy một cuộn vải lanh bọn họ lời tám trăm văn, nếu bọn họ lại tự mình trồng cây đay, vậy thì tiền vốn phải rớt xuống hàng một trăm văn.

Lúc này, Tào Bình vẫn lặng im nói:

- Phạm sứ quân có thể sắp xếp cho chúng ta đi thăm xưởng một chút được không?

Cao Sĩ Lâm bên cạnh cười nói:

- Chuyện này không cần làm phiền Phạm sứ quân, ta đi tìm hai tên tiểu tử kia, quan hệ giữa ta và bọn hắn rất tốt.

Khó khăn lắm mới đuổi được đám con cháu quyền quý này đi, Phạm Ninh thở phào nhẹ nhõm, đám gia hỏa này nhất định muốn đi đãi vàng, như vậy sao được, nhất định phải dẫn bọn họ đi trên con đường công thương nghiệp, tạo thuyền, xây dựng nhà xưởng, phát triển buôn bán đại dương, đây mới là cách để quốc gia trở thành cường quốc.

Lúc này, ngoài cửa vang lên âm thanh của Tô Lượng:

- Ta tìm hắn có việc gấp, ngươi nhanh đi thông báo cho ta một tiếng.

Phạm Ninh cười nói:

- Quý Thường, để Tô tri châu vào đi!

Môt lát sau, Tô Lượng bước nhanh vào:

- Huynh mau đi xem một chút! Đám di dân đều nháo về nhà, trong đại doanh loạn cả lên rồi.

Phạm Ninh hỏi:

- Xảy ra chuyện gì?

- Còn không phải là do huynh thay đổi quá lớn hay sao!

Tô Lượng tức giận nói:

- Lúc trước triều đình đâu có cho bọn họ đi phủ Lưu Cầu, nhưng huynh nói phần lớn người phải đi phủ Lã Tống, mọi người liền nổi giận, la hét ầm ĩ nói triều đình là kẻ lừa đảo, muốn về nhà.

- Tại sao không muốn đi phủ Lã Tống?

- Còn không phải là ngại xa quá sao! Nói để cho bọn họ đi phủ Lưu Cầu đã lâu lắm rồi, lừa bọn họ nói chỉ cách một eo biển, bình thường không có chuyện gì thì có thể ngồi thuyền đến Tuyền Châu xem hoa đăng vân vân, cho nên bọn họ mới đồng ý dời đi, bây giờ nói là đi phủ Lã Tống, bọn họ dù có chết cũng không chịu đi.

Phạm Ninh nhướn mày, đứng lên nói:

- Đi thôi! Chúng ta đi xem thử một chút.

Hai người rời khỏi phủ Kinh Lược, dẫn theo tùy tùng, cưỡi ngựa chạy về hướng đại doanh ngoài thành.

Trong đại doanh đã loạn thành một đoàn, vô số người đều thu dọn đồ đạc, sự tức giận lan tràn trong đại doanh, giữa trưa tin tức truyền đến, nhóm di dân bọn họ không phải là đi phủ Lưu Cầu mà là đi đảo Lã Tống, Lã Tống ở đâu? Đám dân chúng hoàn toàn không biết gì cả, chỉ cảm thấy là chỗ rất xa, hơn nữa dân chúng trong đó có một chút hơi hối hận châm ngòi thổi gió, sự bất mãn lại nhanh chóng lan ra trong đại doanh.

Nhưng không ít di dân một lòng nghĩ muốn đi nên án binh bất động, nhóm người này từ phủ Diên An, huyện Tuy Đức và huyện Mễ Chi là chủ yếu, ở quê nhà bọn họ, mười năm thì hạn hán hết tám năm, mùa xuân năm nay lại ngoài ý muốn hạn hán nghiêm trọng hơn, cuối năm còn phải nộp thuế, thật sự là sống không nổi nữa, hoặc là cả nhà đi làm dân lưu lạc, hoặc là di cư ra nước ngoài.

Bình Luận (0)
Comment