Bọn họ không phải là nhóm đầu tiên đi phủ Diên An, nhóm di dân đầu tiên phủ Diên An mười năm trước phải đi Côn Châu, nghe nói cuộc sống rất tốt, kho lương thực mỗi nhà đều đầy, cả tủ đều đầy, còn không có thuế lao động, quả thật chính là cuộc sống trên thiên cung.
Cho nên khi bắt đầu tập trung di dân, nhóm này là hai ngàn hộ dân chúng phủ Diên An giành ghi danh trước, mỏi mắt chờ đợi ngày lành sẽ đến.
Nhóm dân chúng này cũng không thèm để ý sẽ đi nơi nào, bọn họ chỉ để ý là có thể được phân nhiều hay ít đất đai, có nhiều nhà ở hay không, mỗi tháng lương thực trợ cấp là bao nhiêu.
Mà người gây rối chủ yếu là dân chúng ở biên cương đường Hà Bắc, dân chúng phủ Chân Định và Định Châu chiếm đa số, nếu như là trước đây, bọn họ còn lo lắng bị chiến tranh uy hiếp, hiện tại Tống - Liêu đã ngừng chiến hơn mấy chục năm, cộng với điều kiện tự nhiên đường Thiểm Tây tốt hơn nhiều, cho dù là tá điền, chỉ cần cố gắng một chút cũng có thể tự nuôi sống bản thân.
Nhóm dân chúng này chủ yếu là hướng tới cuộc sống tốt hơn, hơn nữa quê cha đất tổ của bọn họ quan niệm rất nặng, coi như là di cư ra nước ngoài, rất nhiều người đều cân nhắc gọi con trai con gái trở về, cho nên cũng không mong muốn đi xa, phủ Lưu Cầu là nơi xa nhất mà bọn họ có thể chấp nhận, nếu không phải là quan phủ lừa bọn họ Tết Nguyên Tiêu có thể đến Tuyền Châu xem hoa đăng thì bọn họ cũng không muốn rời xa quê nhà.
Nhóm dân chúng này ước chừng hai ngàn sáu trăm hộ, lúc đến Dương Châu, rất nhiều người hối hận, không muốn xuôi Nam nữa, quan phủ khuyên can mãi mới đưa được bọn họ đến Tuyền Châu, bây giờ nghe nói đi xa hơn tới tận phủ Lã Tống, bọn họ lập tức nổi giận, sống chết cũng không chịu đi nữa, đều thu dọn hành trang chuẩn bị trở về quê nhà.
Lúc này, Phạm Ninh đi tới đại doanh, hắn lập tức lệnh cho binh lính tập trung dân chúng lại, hắn có chuyện phải nhắn nhủ.
Thực ra cũng không cần binh lính, uể oải cũng tốt, tức giận cũng được, tất cả mọi người đầu hy vọng có được tin tức chính xác, khi nghe nói chủ quan cao nhất muốn nhắn nhủ rõ ràng với họ, dân chúng từ bốn phương tám hướng đều đi tới, lập tức vây đài cao chật như nêm cối.
Phạm Ninh lấy một cái loa bằng gỗ hướng mọi người cao giọng hô:
- Tổng cộng có ba nơi mà mọi người có thể lựa chọn, một là đảo Lưu Cầu nhỏ, cách Tuyền Châu ba ngày đường, bên đó có huyện Lưu Ly cần bổ sung nhân khẩu, cấp cho hai khoảnh ruộng, miễn thuế trong vòng năm mươi năm, một cái là phủ Lưu Cầu cách Tuyền Châu hai ngày đường, thị trấn còn chưa có xây dựng, cấp cho hai khoảnh ruộng, miễn thuế trong vòng năm mươi năm, còn một cái là phủ Lã Tống ở tây nam Tuyền Châu, cách Tuyền Châu năm ngày đường, đã có nhà sẵn, cấp cho ba khoảnh ruộng, miễn thuế trong vòng năm mươi năm, ba nơi quan phủ đều không ép, được tự mình lựa chọn.
Đám dân chúng nghe nói là do mình lựa chọn, rốt cục cũng tỉnh táo lại từ trong cảm xúc nôn nóng.
Lúc này có người lớn tiếng hỏi:
- Nếu vẫn không muốn đi, muốn về nhà thì bây giờ phải làm sao?
Phạm Ninh bình tĩnh hồi đáp:
- Nếu thật sự không muốn đi ra hải ngoại, chúng ta cũng không ép buộc, có thể ở lại Tuyền Châu làm tá điền, hoặc là chúng ta đưa các ngươi đến Dương Châu, tự các ngươi nghĩ biện pháp về quê nhà.
Đám người đông nghịt lập tức trầm mặc xuống, Phạm Ninh lại nói:
- Mọi người cả nhà cùng nhau thương lượng cho tốt, sáng mai tiến hành đăng ký, ngày mốt liền xuất phát.
Mọi người đều tản đi rồi mà Phạm Ninh cũng không có rời đi, hắn và Tô Lượng tuần tra xung quanh.
Tô Lượng cười khẽ nói:
- Xem ra huynh cũng phải nhượng bộ!
Phạm Ninh lắc đầu:
- Ta không phải là nhượng bộ, vốn là ý tốt của ta, phủ Lưu Cầu bên kia tất cả đều phải bắt đầu lại từ đầu, sẽ rất khó khăn, mà phủ Lã Tống có nước cơ sở là nước Lã Tống, khởi đầu dễ dàng hơn nhiều, nếu bọn họ không cảm kích, ta cũng không có cách nào khác.
- Căn bản đó là do huynh đã không nói rõ ràng với mọi người, huynh không nói với bọn họ được cho bao nhiêu ngay từ đầu, làm sao bọn họ chọn?
Phạm Ninh cười tủm tỉm vỗ bả vai Tô Lượng:
- Nhiệm vụ này giao cho đệ, đệ an bài xong xuôi, nói rõ chuyện này cho mọi người.
- Đây là việc của huynh có được hay không, ta chỉ là sợ bọn gây chuyện mới trợ giúp, phủ Kinh Lược các huynh nhiều quan viên như vậy, triệu tập trưởng lão các huyện nói một chút là được, làm sao còn muốn đổ chuyện lên trên người ta.
- Người tài giỏi luôn có nhiều việc phải làm! Không biểu hiện tốt trước mặt ta, thì tương lai ta đề bạt đệ như thế nào?
Tô Lượng hơi tức giận, mình chỉ mới là một quan Lục phẩm, Phạm Ninh đã là quan chính Tam phẩm rồi, mình thật sự không có đường mà cò kè mặc cả.
Phạm Ninh thấy vẻ mặt y sầu khổ, liền cười nói:
- Ta phái ba mươi tên quan viên đến giúp đệ, sau đó đệ thống nhất an bài sắp xếp, ta còn phải suy tính việc khác, ta không quan tâm được chuyện này đâu.
Tô Lượng bất đắc dĩ phải gật đầu.
Lúc này, Phạm Ninh thấy một tòa đại trướng rất nhiều người ở bên cạnh, liền đi vào.
Bên trong là một đại gia đình đang thảo luận, bọn họ nhận ra Phạm Ninh, sợ tới mức vội vàng tránh ra, lão nhân trong nhà liền tiến lên hướng Phạm Ninh dập đầu:
- Tiểu dân Mạch Đại Niên tham kiến Kinh lược sứ đại nhân.
Phạm Ninh nghe được khẩu âm của hắn liền hỏi:
- Mạch lão là người phủ Diên An?
Lão nhân gật đầu:
- Chúng ta là người huyện Tuy Đức, ba con trai, hai con dâu, còn có bạn già của ta và ba cháu trai, một cháu gái.
- Các ngươi không có ở riêng?
- Có ở riêng, ta cùng bạn già sống cùng với con trai nhỏ, Đại Lang và Nhị Lang đều tự độc lập, lần này ta dẫn theo mọi người cùng nhau đến, còn có một nhà hai huynh đệ và muội muội của ta, một đại gia đình, xấp xỉ ba mươi người.
Phạm Ninh mời lão nhân ngồi xuống, lại khoát tay bảo cả gia đình ngồi xuống, hắn lại cười hỏi:
- Tại sao lại nghĩ tới việc đi mưu sinh ở hải ngoại?
Lão nhân thở dài nói:
- Ta có một đứa cháu nhập ngũ đóng ở Côn Châu, sau đó nó ở lại Côn Châu, cưới một nữ nhân Nhật Bản, sinh ra hai đứa con trai, sau đó nó lại viết thư cho phụ thân, chính là anh em trong tộc của ta, cả nhà y đều đi Côn Châu, năm trước ta nhận được thư của y, ta mới biết được bọn họ ở Côn Châu mỗi ngày trôi qua rất tốt, mỗi ngày ăn thịt cá đến chán rồi, một nhà chúng ta quanh năm suốt tháng khó mà thấy được một miếng thịt nhỏ, cho nên hâm mộ vô cùng, hôm nay lại gặp hạn hán mùa xuân, chúng ta thuê đất ít nhất cũng phải giảm sản lượng một nửa, không đủ trả tiền thuê, vừa lúc quan phủ chiêu mộ dân chúng đi phủ Lưu Cầu, ta liền không chút do dự báo danh ngay.
Phạm Ninh gật đầu, lại hỏi:
- Có ba nơi có thể lựa chọn, vậy các ngươi muốn đi nơi nào?
Đứa con cả của Mạch Đại Niên hỏi:
- Huyện Lưu Ly rốt cục là như thế nào?
- Huyện Lưu Ly là một đảo, so với phủ Khai Phong thì lớn hơn một chút, hiện tại bên đó có ba trăm hộ dân, chuẩn bị tăng đến một ngàn ba trăm hộ, phong cảnh rất đẹp, tương lai chính là một nơi an tĩnh thoải mái, chỉ duy không được hoàn mỹ, đó là một ít đồ dùng cuộc sống hằng ngày phải đưa từ Đại Tống vào bản thổ, ví dụ như đồ sứ, trà, dụng cụ sắt, … vân vân.