- Tơ lụa, đồ sứ và trà là vũ khí ma thuật chúng ta bán cho phương Tây, huynh phải coi chừng đừng cho bọn họ đem tằm và trà đi, mặc dù triều đình đã ban lệnh cấm không được phép nuôi tằm ở nước ngoài, nhưng chúng ta phải cẩn thận.
Minh Nhân gật đầu:
- Ta sẽ cho người theo dõi và tập trung để ý đến bọn họ.
Lúc này, có binh lính chạy tới nói:
- Khởi bẩm sứ quân, thủ lĩnh bộ lạc cầu kiến!
Phạm Ninh gật đầu:
- Đưa bọn họ tới đây.
Trước khi các quan chức nhà Tống đạt được sự đồng thuận với người thổ dân bản xứ, nhà Tống sẽ không can thiệp vào việc đánh bắt và săn bắn của người bản địa. Người bản địa trên bán đảo cũng không nhiều, chỉ có năm hoặc sáu ngàn người, được chia làm hai bộ phận. Một bộ phận sống bằng nghề săn bắt và hái lượm trên núi, một bộ phận khác là bắt cá, kiếm ngọc trai mà sống, về cơ bản không có xung đột với các hoạt động của nhà Tống và thậm chí sản phẩm dư thừa của họ còn có nguồn tiêu thụ.
Không bao lâu, một gã tù trưởng bốn mươi tuổi được đưa lên và quỳ xuống hành lễ nói:
- Tiểu dân Pru Wanda tham kiến đại nhân.
Ông ta nói rất đúng ngôn ngữ Tam Phật Tề, các thương nhân đều hiểu, tương đối dễ dịch, Minh Nhân trở thành phiên dịch cho ông ta.
Phạm Ninh gật đầu nói với Minh Nhân:
- Huynh hỏi ông ta, tìm ta có chuyện gì?
Vị thủ lĩnh bộ lạc vừa được phiên dịch lại, chỉ vào hai thiếu nữ trẻ và một vài món quà sau lưng ông ta. Minh Nhân mỉm cười và nói:
- Hắn ta nói rằng hai thiếu nữ này là những người xinh đẹp nhất trong tộc họ, nguyện ý dâng lên hầu hạ sứ quân, còn có vài món lễ vật.
Phạm Ninh hơi nhức đầu, trước đó Quốc Vương của nước Bột Nê tặng cho hắn năm thiếu nữ xinh đẹp, Quốc vương Tam Phật Tề cũng muốn hiến tặng nữ nhi của mình cho hắn. Vị thủ lĩnh này cũng muốn tặng cho hắn nữ nhân, đi tới đâu người ta cũng muốn tặng nữ nhân cho hắn.
Phạm Ninh không còn cách nào, chỉ đành phải nói với Minh Nhân:
- Huynh nói cho ông ta biết, lễ vật ta có thể nhận lấy, nhưng quan viên nhà Tống không chấp nhận nữ nhân, mời ông ấy dẫn các thiếu nữ về.
Minh Nhân giải thích với vị thủ lĩnh hồi lâu, vị thủ lĩnh thấy Phạm Ninh thật sự từ chối nhận thiếu nữ, chỉ đành phải tặng lễ vật.
Lễ vật có hai loại, trong đó một hộp là minh châu, có chừng hơn ba mươi viên, tất cả đều là to bằng trứng bồ câu, rất tròn và khó nhìn thấy trên thị trường.
Lễ vật kia là một cái bình lớn, bên trong dường như là một chất lỏng, Phạm Ninh thấy hơi lạ, hắn mở nắp ra, bên trong là một chất lỏng đậm đặc màu trắng, mùi cao su nồng nặc mới lạ đầy bình và kết tủa.
- Đây là nhựa cao su!
Phạm Ninh kinh ngạc nói. Hắn kinh lược Nam Dương đã vài năm rồi nhưng thật sự chưa hề để ý tới thứ này.
- Nơi này sinh sản nhiều không?
Minh Nhân dịch lại, vị thủ lĩnh gật đầu nói:
- Phần trung tâm bán đảo toàn bộ là loại cây cối này, sản lượng rất lớn, chúng ta hy vọng có thể thu thập nó đổi lấy hàng hóa.
Hoá ra vị thủ lĩnh hôm nay tới là có chủ ý này, Phạm Ninh không chút do dự đồng ý, có thể bán cho quân đội trú đóng, có bao nhiêu, thu bấy nhiêu.
Hắn sai người lấy một số vật dụng hàng ngày đưa cho vị thủ lĩnh, vị thủ lĩnh rất biết ơn rồi rời đi.
Minh Nhân thấy ông ta đi xa, mới cười và nói:
- Vật này dân bản xứ gọi là cây dầu, loại cây này ở Tam Phật Tề, nước Bột Nê, đảo Lã Tống đều phân bố rất nhiều, ta thấy dân bản xứ sử dụng chúng để lát phòng ở, chống mưa dột.
Phạm Ninh nhìn chăm chú vào dung dịch kết tủa nói với Minh Nhân:
- Đây thật ra là một bảo bối, công dụng rất tốt, nó có thể được gọi là dung dịch kết tủa cao su, là một đặc sản ở vùng Nam Dương.
- Ta đã thấy nhiều lần, nhưng nó để làm gì?
- Khi huynh hơ nó với lửa, nó sẽ đông cứng lại, nó được sử dụng làm nệm, đệm, gối... vv.nó có thể được sử dụng để ngăn nước, rất thiết thực đế sử dụng trong quân doanh, hoặc có thể dùng nó chế tạo dây đàn hồi cho máy bắn đá, có thể tăng lực bắn của máy bắn đá lên gấp đôi, hoặc là làm thành giày, trời mưa sẽ không sợ nước, hoặc là dùng nó làm thành một cái ống da, rất thuận tiện khi đưa nước từ xa, nhưng tác dụng lớn nhất của hẳn là làm bánh xe, khiến xe ngựa không hề xóc nảy, hơn nữa tốc độ nhanh hơn.
Minh Nhân gãi đầu và cười nói:
- Nếu đệ nói như vậy, ta cũng có hứng thú thử một lần.
Phạm Ninh cười nói:
- Nó có một yếu điểm lớn nhất, chính là sự không ổn định, làm thành giày mùa đông rất tốt, đến mùa hè nó sẽ bị biến dạng, tuy nhiên có một công thức bí mật có thể khiến nó trở nên rất ổn định.
Phạm Ninh chỉ đơn giản yêu cầu mọi người lấy giấy và bút viết một công thức: nhựa cao su tươi năm cân, bột lưu huỳnh năm mươi khắc trộn đều đốt ở nhiệt độ cao một ngày.
Sau đó, hắn vẽ mô hình của ống bên trong và ống bên ngoài, viết nguyên lí cơ bản để thổi hơi bên cạnh và đưa nó cho Minh Nhân. Hắn mỉm cười và nói:
- Đây là bí kíp kinh doanh trị giá trăm nghìn quan. Sau khi huynh trở về Tuyền Châu hãy tìm ai đó nghiên cứu, về sau đi xe sẽ rất nhẹ nhàng thôi.
Minh Nhân nhìn kỹ sau một lúc lâu, mới thật cẩn thận cất nó đi.
Lại hỏi:
- Đệ muốn trở về Tuyền Châu không?
Phạm Ninh lắc đầu:
- Ta phải thu xếp xong cảng Phú Sa, sau đó đi về phía Đông của nước Tam Phật Tề. Nghe nói có một vùng đất rộng lớn không nơi nào có và thậm chí còn có một thế giới rộng lớn hơn, ta muốn nhìn thấy nó.
Ba chiếc thuyền mái chèo hai vạn thạch đi về hướng đông theo đảo Trảo Oa, trên tuyến đường tùy ý có thể thấy được tất cả các đảo lớn và đảo nhỏ, trên mỗi đảo đều được bao phủ bởi rừng mưa nhiệt đới, bất ngờ nhìn thấy một vài thổ dân da đen tay cầm thương từ trong rừng rậm chạy ra ngoài hướng về phía con thuyền của Tống triều, tức giận hô to đểphản đối sự xuất hiện của họ.
Ba chiếc thuyền lớn mang theo đầy đủ lương thực và nước, có rất nhiều thủy thủ chuyên nghiệp, bọn họ có thể sử dụng la bàn một cách thuần thục, có thể xác định các ngôi sao ban đêm, quen thuộc với biến đổi khí hậu ở trên biển Nam Dương, có thể phán đoán chính xác các cơn bão trên biển.
- Phía trước có mưa bão, sẽ có sóng to gió lớn, lập tức tìm kiếm nơi tránh gió!.
Một thủy thủ trung niên hét to lên.
Ở mũi tàu lớn đầu tiên, trên tầng hai, Phạm Ninh nhìn chăm chú vào phương xa, hiện tại mới là lúc xế chiều, nhưng một mảng màu vàng đậm kỳ dị đã xuất hiện trên bầu trời xa xăm.
- Đây có phải báo hiệu trước cơn bão không?
Phạm Ninh tự nói với chính mình, hắn lập tức quay đầu lại và hỏi:
- Gần đây có nơi trú ẩn nào không?
- Đại nhân, vừa rồi chúng ta đi ngang qua một eo biển, nhưng ngài không đồng ý tiến vào eo biển đó.
Thuyền trưởng cung kính nói.
- Nhưng vừa rồi không có một cơn bão nào cả!.
Phạm Ninh lạnh lùng trả lời ông ta một câu.
- Ti chức minh bạch.
Thuyền trưởng bước nhanh đi ra ngoài, lớn tiếng hạ lệnh:
Thông báo đội tàu quay đầu!.