Đại Tống Siêu Cấp Học Bá (Dịch Full )

Chương 858 - Chương 855

dai tong sieu cap hoc ba
Chương 855
 

Ba chiếc thuyền lớn bắt đầu nhanh chóng quay đầu, lúc này, sắc trời đã thay đổi, vừa rồi phía đông bầu trời vẫn là màu vàng đậm, hiện tại đã trở nên đen như mực, tia chớp không ngừng xẹt qua những đám mây đen.

Màu đen nhanh chóng lan ra phía tây, nước biển cũng phập phồng rất lớn, chẳng mấy chốc, mưa như trút nước, từng dãy sóng to từ phía đông đánh tới, con thuyền bắt đầu va đập dữ dội, Phạm Ninh một tay nắm tay vịn trên boong thuyền, để cho mình không bị văng ra ngoài.

- Tới eo biển chưa?

Hắn cuối cùng cũng gầm lên.

- Thưa đại nhân, đã thấy eo biển rồi. Mau vào eo biển!

Thuyền trưởng khàn giọng kiệt lực hô to.

Bọn họ cuối cùng cũng đến được vách đá tối của eo biển, bất chấp tất cả hướng về phía trong eo biển

Trong eo biển cũng là một mảnh tối đen, nhưng mặt biển vẫn tĩnh lặng, cuối cùng họ đã thoát khỏi cơn bão vào giây phút cuối cùng, eo biển vững chắc đã chắn những cơn sóng ở phía sau.

Eo biển này ước chừng có mười dặm chiều rộng, phải nói phân bố rất hẹp, của nhiều tảng đá khổng lồ trên biển

tựa như hòn đảo nho nhỏ, nhưng chúng thực sự là đá ngầm, trên tảng đá không có một cái cây nào cả.

Thủy thủ và thuyền trưởng đều có rất nhiều kinh nghiệm, loại địa hình này thường thường sẽ có rạn san hô, nếu đụng vào con thuyền thì xong rồi, con thuyền sau khi thoát khỏi cơn bão liền không hề di chuyển nữa, lẳng lặng mà chờ bình minh.

Cơn bão nổi lên suốt một đêm, khi ánh nắng sáng sớm chiếu xuống mặt biển, những con sóng khổng lồ đã biến mất, mặt biển lặng yên như một tấm kính, hai bên tảng đá lớn đứng sừng sững, tựa như một cánh cổng cổ ngàn năm được mở ra trong chớp mắt, chờ chủ nhân của nó đi qua.

Phạm Ninh nhìn eo biển phía nam, nơi này và chỗ hắn đã phác thảo không đúng số:

- Đây rốt cuộc là nơi nào?

Hắn tự hỏi chính mình.

Lúc này, thuyền trưởng xuất hiện tại cửa, trầm giọng nói:

- Bẩm báo đại nhân, tất cả chờ mệnh lệnh của ngài, có nên rời khỏi eo biển, và tiếp tục đi về phía đông hay không?

- Không!

Hắn lắc lắc đầu rồi nói:

- Ta đổi chủ ý rồi, đội tàu tiếp tục xuôi nam, xuyên qua eo biển!

- Tuân mệnh!

Thuyền trưởng nhìn kỹ hắn một cái và xoay người đi.

Không có ai biết rốt cuộc hắn đang tìm kiếm cái gì? Ba chiếc thuyền lớn mấy trăm thuỷ thủ, mười mấy thủy thủ đều giàu kinh nghiệm, bọn họ đều chưa bao giờ tới nơi này, đối với bọn họ mà nói, những hòn đảo ở đây quá phổ biến và có thể nhìn thấy ở khắp mọi nơi trên biển Nam Dương, trên đảo này, có rất nhiều rừng rậm nguyên thủy, thổ dân hoang dã sinh sống nơi đây, nghe nói còn có thổ dân ăn thịt người nữa.

Phạm Ninh muốn tìm chính là đảo Ái Nhĩ An, hòn đảo này ngoại hình giống khủng long, hòn đảo lớn nhất tại Thái Bình Dương, sau khi tìm được Ái Nhĩ An, đội tàu sẽ quay đầu đi lên hướng Bắc, đi tới phủ Lã Tống, nơi này cách đảo cũ Miên Lan của nam bộ Lã Tống Phủ không quá xa.

Đội tàu chỉ dùng một canh giờ đã ra khỏi eo biển và vận hành hai canh giờ, phía trước mặt biển rộng xanh thẳm, không khí trong lành không có dấu hiệu của một tạp chất, tầm nhìn rất tốt, ở đằng xa có thể nhìn thấy một đường màu đen, chắc là một đảo lớn, tầm trăm dặm đi về phía nam, mặt phía đông của tòa đảo lớn xuất hiện thêm một eo biển, chỗ eo biển rộng hơn rất nhiều, chừng hơn một trăm hải lý.

- Đây là nơi nào?

Hắn tự nói một mình, hắn hoàn toàn không có chút ấn tượng gì cả.

Đội tàu đang dần tiến tới gần đảo lớn, chiếc thuyền thứ hai nước ngọt không đủ dùng, cần thuyền thứ nhất đổ qua, hoặc là ở trên đảo lớn tìm kiếm được hồ nước hoặc dòng suối ngọt.

Lúc này, Phạm Ninh bỗng nhiên nghĩ ra điều gì đó, chạy lên tầng một, nói với Chỉ huy sứ Tần Cương:

- Ngươi dẫn theo trăm tên lính lên bờ, tìm kiếm nguồn nước, nếu như có phát hiện thổ dân, cố gắng bắt hai người trở về đây.

- Tuân lệnh!

Tần Cương đi tập kết đội ngũ.

Phạm Ninh vừa mới nhớ ra, vùng này rất nhiều địa danh đều là căn cứ theo phát âm thổ dân để gọi tên, nhìn xem phát âm của thổ dân có tên nào mà hắn quen thuộc không.

Nơi này nước rất sâu, thuyền lớn có thể trực tiếp cập bờ, đáp lên ván thuyền, thuyền số một và thuyền số hai, mỗi thuyền phái ra một đội ngũ, lên bờ đi tìm nước ngọt.

Một lúc lâu sau, đội ngũ thuyền số hai đã trở lại, bọn họ phát hiện một nhánh sông, ngay tại phía đông hai mươi dặm, đội ngũ thuyền số một đã hướng ra nhánh sông.

Đội tàu lại lần nữa xuất phát, tiến tới phía trước, chạy ước chừng hai mươi dặm, chỉ thấy một cái thác nước hiện ra trước mắt bọn họ, một nhánh sông cao vài chục trượng từ vách núi rơi xuống, thẳng tiến vào biển rộng.

Phạm Ninh ngửa đầu nhìn thác nước, nếu có một ống da, hắn có thể trực tiếp dẫn nước sông lên thuyền.

Thuyền lớn số 2 ở dưới vách đá, binh lính trên đỉnh vách đá dùng dây thừng dài đem những chum tràn đầy nước ngọt chậm rãi để lên trên thuyền, chum nước đặt ở trong lồng gỗ, một lần có thể thả mười hai chum, nước đổ vào bể nước ngọt, lại bắt đầu vận chuyển lần thứ hai.

Cho đến tối, ba chiếc thuyền lớn mới đổ đầy nước ngọt, lúc này, Chỉ huy sứ Tần Cương đi bắt ba thổ dân trên đảo đã trở lại.

Ba thổ dân tuổi rất trẻ, hai người thiếu niên nam và một thiếu nữ, thoạt nhìn tuy mới mười mấy tuổi, nhưng hết sức cường tráng, làn da ngăm đen, thân thể trần truồng, hai tay bọn họ bị trói sau lưng, ánh mắt đều vô cùng hoảng loạn.

Hắn đi đến trước mặt ba thổ dân, chỉ vào đảo hỏi:

- Nơi này là chỗ nào?

Ba người nhìn hắn với ánh mắt trống rỗng, hắn lại chỉ thác nước hỏi:

- Đây gọi là gì?

- A Mông!

Một tên thiếu niên thốt ra.

Hắn gật gật đầu, chỉ vào hòn đảo vẽ một vòng tròn và hỏi:

- Đảo này tên gọi là gì?

Người thiếu nữ kia hình như hiểu được ý của hắn, rụt rè nói:

- Tát Ô!

Tên này nghe hơi quen thuộc rồi, hắn chỉ vào phương đông hỏi:

- Bên kia lục địa gọi là gì?

Thiếu nữ do dự thật lâu sau đó nói:

- Đế Văn!

Hắn chợt hiểu, đó là đảo Đế Vấn, phía trước đó chính là Đông Đế Vấn, đúng rồi, đảo này gọi là Tát Võ Hải, chỗ này đảo lớn có thác nước hẳn không phải là đảo Tát Võ, mà là đảo Tùng Ba, eo biển này không phải eo biển Tùng Ba sao?

Phạm Ninh cuối cùng đã thông suốt, trong lòng lập tức vui sướng vạn phần, nói với Tần Cương:

Thả bọn họ trở về, đưa cho mỗi người một chiếc đao đốn củi!

- Tuân mệnh!

Tần Cương vẫy tay, những binh sĩ áp giải ba người lên bờ, Phạm Ninh vội vàng chạy về khoang thuyền của mình, việc của hắn bây giờ là phác họa lên trên bản đồ, đánh dấu ký hiệu đảo Đế Vấn và đảo Tùng Ba.

Phía nam đảo Đế Vấn là biển Đế Vấn, phía bên kia Đế Vấn Hải là nơi Phạm Ninh có chút không nén được trong lòng, châu Úc cách hắn không còn xa.

Phạm Ninh chậm rãi đi ra ngoài khoang thuyền, đi đến mép thuyền, nhìn biển phương xa, lúc này, hắn thấy trên vách đá có mười mấy người nam nữ đang đứng, tay cầm thương từ gỗ, nhìn chăm chú vào đội tàu, ba thiếu niên nam nữ cũng ở trong đó, mỗi người trong tay cầm một chiếc đao đốn củi.

Một lát sau, đám người đó xoay người rời đi, biến mất ở trong rừng rậm.

Bình Luận (0)
Comment