Đội tàu tiếp tục tiến về phía đông, hai ngày sau vượt qua đảo Đế Vấn, hướng đi tới Đế Vấn Hải.
Dọc theo đường đi, Phạm Ninh thấy được quá nhiều đảo không có người ở và vô số vùng đất, trong lòng hắn không có hứng thú như lần đầu tiên năm đó nhìn thấy Đam Châu, và hắn thậm chí có chút chết lặng rồi.
Đương nhiên, nơi đây là rừng mưa nhiệt đới, nếu khai thác phát triển quá khó khăn, đảo Lã Tống đó là căn cứ lương thực tốt nhất, Bảo Châu sau này cũng thế.
Đội tàu xuyên qua Đế Vấn Hải lâu hơn so với thời gian dự đoán, ước chừng thời gian là ba ngày, sáng sớm ngày mới, Phạm Ninh bị tiếng gõ cửa bên ngoài đánh thức.
- Sứ quân! Người mau đến xem.
Phạm Ninh vội vàng ngồi dậy, phủ thêm một cái áo khoác rồi đi ra ngoài, đi tới cạnh mép thuyền, một binh sĩ nhìn về phía trước nói:
- Mau nhìn, kia là một lục địa!
Phạm Ninh đột nhiên sững sờ, xa xa xuất hiện một dải đường ven biển, đó là một đại lục, mũi hắn cay cay, ánh mắt hắn hơi đỏ, họ đã tìm thấy Châu Úc rồi.
- Là phương hướng nào?
- Thưa đại nhân, là hướng đông nam, hơi lệch sang phía nam một chút!
Phạm Ninh gật đầu, đúng vậy, đó thực sự là Châu Úc, đảo bọn họ thấy có thể không phải là đảo Meire Neville, mà là phía tây của cao nguyên Kimberley.
Phạm Ninh một đường đi đại lục mới thăm dò suốt mười ngày đường, hành trình hơn ngàn dặm, cũng không có phát hiện thổ dân địa phương trên đại lục, xác định đây là một mảnh rộng lớn vô ngần vô chủ đại lục, lúc này người Mao Lê vẫn còn chưa tiến vào đại lục này, còn đang trên đảo Thái Bình Dương, nơi bọn họ thăm dò cũng không có phát hiện dấu vết hoạt động của nhân loại.
Quân Tống đã đổ bộ nơi đây lấy danh nghĩa Hải ngoại kinh lược phủ của Đại Tống dựng lên một khối bia đá cao ba trượng, tỉ mỉ ghi lại những trải nghiệm phát hiện trên đại lục này, cũng đồng thời tuyên bố, đại lục này thuộc sở hữu của Tống triều, do Hải ngoại kinh lược phủ của Đại Tống quản hạt.
Khi trở về địa điểm xuất phát, ba chiếc thuyền lớn không có từ đường cũ trở về, mà đi lên đường đại lộ phía Đông Bắc, trực tiếp phát hiện một hòn đảo lớn khác, New Guinea, bọn họ dọc theo bờ biển New Guinea đi về phía tây, dọc theo đường đi thấy được vô số hòn đảo không người diện tích rộng lớn, khiến cho mọi người đều cảm thấy rung động sâu sắc, hoá ra hải ngoại còn có nhiều đất đai chưa bị chiếm lĩnh như vậy, còn có nhiều tài nguyên như thế.
Mười ngày sau, bọn họ đã tới đảo Mindanao ở tận cùng phía nam, thuyền trưởng vui mừng chỉ vào lục địa hô lên đối với Phạm Ninh:
- Sứ quân, phía trước lại có một đại lục không người.
Phạm Ninh vẫn luôn hoàn thiện bản đồ của hắn, hắn đương nhiên biết bây giờ bọn họ đang ở đâu?
Phạm Ninh cao giọng cười nói với mọi người:
- Nơi này không phải đại lục không người, nơi này chính là đảo lớn phía nam mà phủ Lã Tống không còn khai thác, là lãnh địa của Đại Tống chúng ta, chúng ta đã đến nhà rồi.
Trải qua hơn hai tháng đi thuyền, rốt cục nghe được đã tới Lã Tống phủ, trên thuyền lớn tất cả mọi người hoan hô lên.
Nhưng rất nhanh bọn họ liền phát hiện, tuy rằng bọn họ đã tới địa hạt Lã Tống phủ, nhưng khoảng cách nha phủ Lã Tống còn rất xa, bọn họ một đường lên phía bắc, trông mòn con mắt, rốt cục sáng sớm ngày thứ ba đã thấy được một con thuyền tuần tra trinh sát của phủ quân Lã Tống.
Đội trưởng của thuyền trinh sát tuần tra được đưa tới gặp Phạm Ninh, y quỳ một gối chào theo nghi thức quân đội:
- Ti chức Đinh Lực tham kiến sứ quân!
Phạm Ninh gật gật đầu hỏi:
- Các ngươi tại sao lại ở chỗ này?
- Khởi bẩm sứ quân, ti chức phụng mệnh lệnh Tào tướng quân và Trương Tri phủ, vẽ toàn bộ đảo đồ Lã Tống.
Phạm Ninh lập tức thấy hứng thú:
- Có bao nhiêu thuyền hoa tiêu giống như ngươi?
- Hồi bẩm sứ quân, tổng cộng phái ra hai mươi lăm thuyền, chia làm hai nhiệm vụ, mười lăm thuyền canh gác phụ trách điều tra tình huống thổ dân từng đảo nhỏ, mười thuyền còn lại thì phụ trách vẽ bản đồ.
Nói xong, y đưa bản đồ các đảo Lã Tống của mình dâng lên cho Phạm Ninh.
Phạm Ninh tiếp nhận bản đồ nhìn kỹ, hai năm qua Lã Tống phủ luôn luôn điều tra toàn bộ Lã Tống đảo, đã có được hình dáng cơ bản, lần này phái thuyền hoa tiêu ra chủ yếu là hoàn thiện chi tiết.
Hắn phát hiện trước mặt phía trước có một eo biển, mặt trên đánh dấu hai chữ "Quan trọng" màu đỏ, hắn liền hỏi:
- Chỗ eo biển này sao lại ghi thế này?
Đội trưởng giải thích:
- Thưa sứ quân, đây là nhiệm vụ xuôi nam lần này của ti chức, tìm kiếm eo biển phía đông, tuy rằng Lã Tống rất nhiều đảo nhỏ hẹp dài, nhưng chúng nó lại liền cùng một chỗ, thuyền không thể thông qua, chỗ eo biển này là mấu chốt, nếu không tiến vào từ nơi này, chúng ta phải đường vòng phía bắc Lã Tống đảo xa xôi, xuôi nam thêm một vòng, mới có thể đến phía tây vịnh Lã Tống, phải đi thêm hơn một ngàn hải lí.
Phạm Ninh gật gật đầu cười nói:
- Nếu không phải gặp được các ngươi, chúng ta khẳng định phải đi chặng đường oan uổng rồi, thuyền hoa tiêu ở phía trước dẫn đường đi!
- Tuân mệnh!
Đội trưởng quay trở về thuyền hoa tiêu, dẫn dắt đội tàu xuyên qua eo biển, tiến vào nội hải, bọn họ tiếp tục xuyên qua tất cả các đảo lớn nhỏ, địa hình hết sức phức tạp, tuy nhiên trải qua hai năm thăm dò, những đảo nhỏ trên cơ bản đều rõ ràng rồi.
Mấy ngày về sau, đội tàu trải qua trăm cay nghìn đắng, rốt cục đã tới huyện Tân Diên phủ Lã Tống, lúc này, đã là giữa tuần tháng chín rồi, đã trôi qua ba tháng từ khi quân Tống phát động chiến tranh chinh phạt nước Tam Phật Tề.
Trương Nam tự mình đến bến tàu nghênh đón Phạm Ninh trở về, y nhìn thấy Phạm Ninh đen gầy tiều tụy, tươi cười lên trước đón:
- Phạm sứ quân, mấy tháng đều không có tin tức, triều đình đều rất lo lắng.
Phạm Ninh lắc đầu cười khổ:
- Chúng ta có thể còn sống trở về, đã là vạn hạnh rồi, phát thư chim bồ câu báo tin cho triều đình đi!
Lã Tống phủ cùng Tống triều đã thành lập nên hệ thống chim bồ câu đưa thư, bồ câu đưa thư tới huyện Tân Định phía bắc xa xôi trước, lại từ huyện Tân Định đưa đến huyện Lưu Nam phía nam Lưu Cầu phủ, từ Lưu Nam huyện trực tiếp đưa đến Tuyền Châu, đại khái hai ngày có thể đưa đến nơi.
- Chim bồ câu đưa thư đã phát ra ngoài rồi, sứ quân dẫn thuộc hạ vào thành nghỉ ngơi trước đi.
Tân Diên huyện so với hai năm trước có rất nhiều khác biệt, nhân khẩu gia tăng đến mười ngàn hộ, gần sáu vạn người, đã trở thành nha phủ của Lã Tống phủ, mặt khác còn xây dựng Tân An huyện giữa sông Lã Tống, ở Lã Tống đảo phía bắc xa xôi xây dựng Tân Bình huyện, xây dựng Tân Đường huyện trên bán đảo phía nam đảo Lã Tống, cùng với xây dựng Hứa huyện ở vùng duyên hải phía tây.
Trên toàn bộ đảo Lã Tống đã có năm huyện thị, nhân khẩu ba vạn hộ, mặt khác còn có hơn mười vạn lao công tạm thời.
Năm vạn lao công Nhật Bản dọc theo hướng bắc hai bên bờ sông Lã Tống mở rộng hơn sáu trăm lý, chặt mấy trăm vạn cây đại thụ, mở ra triệu khoảnh ruộng điền.
Trước mắt công việc của lao công Nhật Bản đã không còn là xây dựng cơ bản, mà là hóa thân thành nhân công trồng lương thực, trồng mía và hái bông, Lã Tống phủ có ba vườn mía lớn nhất và rừng cây bông với diện tích lớn nhất Đại Tống.