Nông nghiệp chủ yếu gieo trồng lúa nước và mía, cùng với thu thập bông, Lã Tống phủ đã trở thành nơi cung ứng đường lớn nhất Đại Tống, kỹ thuật chế đường ở Tống triều đã rất phát đạt, Lã Tống phủ còn có một quan phường kinh doanh đường, lượng đường sương năm nay đưa vào Đại Tống đạt trên bảy trăm ngàn cân, bông đạt gần triệu gánh, sản lượng lương thực cũng vượt qua ba triệu thạch, hoàng kim trăm vạn lượng.
Nói đến hoàng kim, không thể không nhắc tới khai thác mỏ của Lã Tống phủ, Lã Tống phủ không chỉ có mỏ vàng, mỏ đồng, năm trước ở nam bộ phát hiện một chỗ quặng sắt cất giữ số lượng nhiều, phẩm chất cực cao.
Vì thế, Muối Thiết Ti và Hải Ngoại Kinh Lược Phủ Đại Tống liên hợp chiêu mộ một trăm ngàn thợ mỏ trong quốc nội Đại Tống ở Lã Tống khai thác mỏ, chủ yếu chính là khai thác phát triển vàng đồng sắt, và tinh luyện kim loại.
Liên tiếp hai ngày, Phạm Ninh cùng tri phủ Trương Nam dò xét thị trấn, bến tàu, nông trang, mỏ và vườn mía.
Phạm Ninh cảm khái nói:
- Không nghĩ tới trong thời gian ngắn ngủi ba năm, Lã Tống phủ biến hóa to lớn như thế.
- Mấu chốt vẫn là nhờ sự ủng hộ của triều đình, mới có thể có nhiều sức người làm việc như vậy.
- Cũng là có lợi, nếu không đám người ở triều đình kia sẽ không quan tâm đâu.
Phạm Ninh cười cười lại nói:
- Lần này trở về, Hải Ngoại Tiết Độ Phủ phải tăng cường quân bị, giống Lã Tống phủ, quân đội nhất định phải mười ngàn người, phía nam mới có thể khai phá, còn phải phát triển thuyền mái chèo cỡ lớn, đây là nhận thức lớn nhất của ta, không có thuyền mái chèo, chỉ dựa vào buồm, đi không được bao xa cả.
Nghỉ ngơi hai ngày, sáng sớm ngày kế, Phạm Ninh với ba chiếc thuyền lớn đã đi theo đội vận chuyển đường sương và lương thực thuyền lớn đi lên hướng bắc.
Tuyền Châu mùa thu hơi có vài phần mát mẻ, hơn năm tháng sau khi Phạm Ninh rời đi, rốt cục lại quay trở về Tuyền Châu.
Trong nhà hắn so với mấy tháng trước rời đi không có gì khác nhau, chỉ có điều năm đứa con của hắn lại cao hơn so với vài tháng trước, mẫu thân từ ái, những đứa con ngây thơ và kiều thê dịu dàng, khiến tinh thần và thân thể mệt mỏi mấy tháng qua của hắn đều được an ủi vô cùng, giống như cơn mưa mùa xuân ấm áp làm dịu mảnh đất khô cằn.
Về đến nhà, hắn liền ở lì trong nhà không đi ra ngoài, đương nhiên, cũng chỉ có thể ngẫm lại.
Sáng sớm ngày tiếp theo, Phạm Ninh phải đi quan nha Kinh Lược Phủ, hắn vừa định lên xe ngựa, lại ngoài ý muốn phát hiện bánh xe ngựa đã thay đổi, giống như cái hắn chế tạo, có săm xe lốp bao quanh, tay nghề có chút tinh xảo.
Chu Bội cười nói:
- Đây là mấy ngày hôm trước Minh Lễ dẫn người đến làm cho, dùng mấy khối da mềm, nói là phu quân ở Nam Dương dạy bọn họ đấy, quả thật rất thoải mái, ngồi xe không xóc nảy chút nào, hơn nữa tốc độ cũng nhanh.
Phu xe cũng dựng thẳng ngón cái lên khen:
- Đại nhân, thứ này thật sự tốt, những người đánh xe như chúng tôi là hiểu rõ nhất, rất thuận tiện.
Kỳ thật Phạm Ninh càng quan tâm vấn đề lốp xe được làm ra như thế nào, đợi lát nữa đi cửa hàng xem thật kỹ.
Phạm Ninh liền tạm biệt thê tử, ngồi lên xe ngựa đi tới quan nha.
Trong quan nha bề bộn nhiều việc, Lưu Cầu phủ, Lã Tống phủ và Bảo Châu, ba vùng đất mới thêm, hơn mười vạn dân chúng và lao công, vô số vật tư và của cải, các sự tình phức tạp, khiến cho quan viên Hải Ngoại Kinh Lược Phủ loay hoay chân không chạm đất luôn.
Nhưng Kinh Lược Sứ trở về vẫn là chấn động rất lớn, các quan viên đều chạy đến hoan nghênh Kinh Lược Sứ trở về, Phó sứ Lý Mộ tiến lên hành lễ nói:
- Chúng ta được tin từ Lã Tống phủ, nói Kinh Lược Sứ mất tích mấy tháng đã trở lại, tất cả mọi người vui quên trời đất, rất nhiều quan viên đều tụ tập uống rượu vào ngày hôm đó, chúc mừng sứ quân bình an trở về.
Phạm Ninh cười tủm tỉm nói:
- Tìm lấy cớ uống rượu tụ hội mới là thật thì có!
Mọi người cười to một trận, Phạm Ninh khoát tay nói:
- Lần này tuần tra Nam Dương, phát hiện rất nhiều đảo lớn không người, tài nguyên rất phong phú, thổ địa rộng lớn, làm người ta líu lưỡi, điều này có nghĩa Hải Ngoại Kinh Lược Phủ có việc lớn để làm, các vị, phải chuẩn bị tâm lý đi hải ngoại xa xôi, khai sáng giang sơn mới của Đại Tống đi thôi.
Phạm Ninh trở lại phòng của mình, Trần Tháo tiến lên làm lễ, Phạm Ninh cười nói:
- Công văn chưa xử lý xong lại chất thành núi đúng không?
Trần Tháo khẽ cười nói:
- Dựa theo sứ quân phân phó lần trước, tất cả công việc mọi người đều cố gắng tách ra làm, không còn lại bao nhiêu việc. Chỉ có một số công văn triều đình gửi tới cần sứ quân đích thân xem.
Nói xong, y đem một chồng công văn đặt trên bàn của Phạm Ninh.
Phạm Ninh gật đầu, lại hỏi tiếp:
- Triều đình còn có tin tức quan trọng khác không?
Trần Tháo suy nghĩ một chút rồi nói:
- Dường như thái hậu lâm bệnh nặng, triều vụ tạm thời do thái hoàng thái hậu chủ trì.
- Thái hậu lâm bệnh nặng?
Phạm Ninh giật mình, vội vàng hỏi lại:
- Chuyện này bắt đầu từ lúc nào?
- Hai ngày trước thuộc hạ nghe nói, nhưng tin tức đã truyền đến Tuyền Châu, có khả năng thái hậu đã bị bệnh được một thời gian rồi.
Trong lòng Phạm Ninh có chút bất an, nếu như bị cảm bình thường vậy thì sẽ không có khả năng ngay cả Tuyền Châu cũng biết tin này. Vậy, nếu tin tức đã truyền đến Tuyền Châu, nghĩa là bệnh tình đã ngày càng nghiêm trọng.
Trần Tháo lui xuống, Phạm Ninh lại xem tiếp thủ dụ. Thủ dụ này của Tào thái hậu ban hành, nội dung rất đơn giản, chính là hy vọng sau khi mình trở về thì mau chóng vào kinh.
Phạm Ninh nhìn thời gian, không ngờ rằng thủ dụ này được ban hành từ hôm kia, sáng hôm nay đã đến Tuyền Châu. Thủ dụ này chắc hẳn là được bồ câu đưa tới, chắc chắn trong triều đã xảy ra chuyện.
Hắn buông tờ thủ dụ của Tào hoàng hậu xuống, lại mở công văn của triều đình ra, không ngờ lại là một bản được bồ câu đưa tới. Cũng là tin được truyền đến Tuyền Châu ngày hôm qua, Tri Chính Đường yêu cầu hắn mau chóng vào kinh, có chuyện trọng đại cùng hắn thương nghị. Đây là tin Tri Chính Đường gửi bồ câu tới đảo Lã Tống.
Phạm Ninh quả thật có rất nhiều suy nghĩ, cần phải gặp Tri Chính Đường, xem ra, về công và về tư, tự hắn đều phải vào kinh một lần.
***
Giữa trưa, Phạm Ninh rời khỏi kinh lược phủ, đi tới cửa hàng Phạm thị cạnh bến cảng. Trùng hợp gặp hai huynh đệ Minh Nhân và Minh Lễ ở đây. Minh Lễ phụ trách bên Nhật Bản và Bắc Triều Tiên còn Minh Nhân bên Nam Dương. Trông cửa hàng chính là tứ thúc Phạm Đồng Chung, nhưng mà hôm nay ông lại không ở đây, chắc là đến Phúc Châu lấy hàng.
Cửa hàng rất lớn, chiếm diện tích tầm mười mẫu, có tiểu nhị, quản sự cùng hơn năm mươi người ở phòng thu chi. Minh Nhân vừa thấy Phạm Ninh liền trách móc:
- Ta nói này, cái gì cũng phải công tư phân minh. Đệ nói mượn mười lăm chiếc thuyền mái chèo, chúng ta cho mượn đấy, vậy mà không có ý định trả? Còn nữa, thuyền mái chèo ba vạn thạch kia định tính sao, đệ muốn dùng, vậy mau đem tiền trả cho ta!
Phạm Ninh trừng mắt nhìn y:
- Ta mất tích ba tháng, huynh cũng không quan tâm, vừa thấy mặt ta đã đòi nợ, thế mà huynh vẫn mở miệng được?