- Không phải đệ đi hướng đông phát hiện rất nhiều đảo nhỏ và lục địa sao? Hành trình của đệ ta đều biết hết rồi, nhưng mà mấy cái thuyền mái chèo đó thì như thế nào? Quan phủ phải trưng dụng ta cũng biết, nhưng dù sao cũng phải bồi thường cho chúng ta!
Phạm Ninh vốn định sau khi kết thúc chiến sự Tam Phật Tề sẽ đem trả thuyền mái chèo lại cho bọn họ. Nhưng khi đi đến phương đông một chuyến, hắn mới nhận ra, nếu không có thuyền mái chèo, căn bản là hắn sẽ không phát hiện được châu Úc. Hơn nữa, cũng không trở về đây nhanh như vậy. Bọn họ cần có gió mùa mới có thể quay về.
Nếu mua lại mười sáu chiếc thuyền mái chèo, ít nhất cũng phải hai, ba mươi vạn lượng bạc. Phạm Ninh ngẫm nghĩ một chút rồi nói:
- Như vậy đi! Để ta trở về thuyết phục bệ hạ, bồi thường các huynh một hòn đảo.
Trên mặt Minh Nhân lộ ra một nụ cười nhạo:
- Tựa như đảo Chu Tước của Chu tam gia?
Đảo Chu Tước sao, đúng là chuyện cười! Trên danh nghĩa đó là đảo nhỏ tư nhân của Chu Nguyên Phong. Nhưng khi ông ấy khai thác vàng ở trên đảo, ông ấy còn phải chờ triều đình phê chuẩn. Mỏ vàng bình thường cũng phải nộp lên một phần lớn, còn bị mỏ giám vào chiếm giữ làm Chu Nguyên Phong tức giận đến mức cả hòn đảo cũng không cần.
Phạm Ninh cười khẽ nói:
- Không cần nghĩ đến mức tiêu cực như vậy. Triều đình đã tỏ thái độ cho phép tư nhân mua đảo, tư nhân có thể chiếm dụng tất cả tài nguyên trên đảo, cũng có thể truyền cho con cháu. Nhưng cụ thể thực thi như thế nào thì vẫn chưa có rõ ràng. Đất đai ở nước ngoài nhiều lắm, triều đình cuối cùng sẽ buông tay thôi. Hai ngày nữa ta hồi triều, chính là muốn thương thảo cùng triều đình việc này.
Minh Lễ lắc đầu:
- A Ninh, những điều triều đình hứa hẹn chúng ta đều không dám tin tưởng dễ dàng. Ta nhớ rất rõ, lúc ấy triều đình cũng đáp ứng đem đảo Chu Tước đưa cho Chu tam gia làm tài sản tư nhân, để ông ấy rút khen thưởng ngựa giống, nhưng về sau triều đình liền thay đổi. Hiện tại, nếu triều đình đồng ý cho chúng ta một hòn đảo, chúng ta quả thật không dám nhận.
- Sự tình không phải như các huynh nghĩ đâu. Ta hỏi các huynh, lúc trước các huynh muốn mua một đảo nhỏ trong tay quốc vương Lã Tống, tại sao các huynh lại dám làm?
- Bởi vì nước Lã Tống quá yếu!
Minh Nhân ở một bên cũng nói:
- Ta cũng không sợ nước Lã Tống, gã dám thay đổi, ta liền chiêu mộ quân đội đánh gã một trận, nhưng Đại Tống không giống như thế, ta có dám cùng họ khai chiến không?
Phạm Ninh lắc đầu cười:
- Một khi cho phép tư nhân mua đảo nhỏ ở nước ngoài, có thể mua được cũng đều là các đại gia tộc quyền quý. Triều đình dám trở mặt với Chu Tam gia bởi vì Chu Tam gia không quyền không thế, có thể tùy ý nhào nặn. Nhưng triều đình không dám trở mặt với mấy trăm đại gia tộc không phục sao?
Minh Nhân và Minh Lễ nhìn nhau, hai người đều có thể hiểu được, Phạm Ninh lại nói:
- Lần này ta phát hiện hàng loạt hòn đảo không người so với đất đai Đại Tống còn rộng lớn hơn, để cho triều đình khai thác, phát triển là không thể. Nhả ra để cho tư nhân mua lại đã là xu hướng phát triển, đây cũng là nguyện vọng mãnh liệt của các đại gia tộc. Hiện tại các huynh bắt đầu chuẩn bị đi, mười sáu thuyền mái chèo ta sẽ trả lại cho các huynh sáu chiếc. Hơn nữa, theo ta tra xét, ba chiếc thuyền mái chèo của cương vực cực kì quan trọng, ta sẽ tranh thủ một mảnh đất tốt cho nhà họ Phạm.
- Hiện tại chúng ta cần phải làm gì?
- Chế tạo thuyền!
Phạm Ninh không chút do dự nói:
- Chế tạo hai vạn thuyền mái chèo từ hai vạn thạch trở lên, còn có bồi dưỡng nhân tài hàng hải. Ta đề nghị các huynh xây dựng trường học, bồi dưỡng nhân tài.
Hai huynh đệ gật đầu:
- Chúng ta đã hiểu!
Lúc này, Phạm Ninh cười nói:
- Hôm nay ta đến nơi này, chủ yếu là vì bánh xe ngựa, làm tới đâu rồi?
Minh Nhân cảm thấy rất phấn chấn, đây là công việc của y, y vội vàng nói:
- Trên cơ bản là thành công, chiếc xe ngựa đệ ngồi chính là cái đầu tiên được trang bị, chúng ta còn tạo ra hai chiếc khác, còn dự trữ không ít bánh xe.
- Đưa ta đi xem một chút.
Minh Nhân dẫn Phạm Ninh đi sang phòng bên cạnh. Cách vách là một mảnh đất chiếm đến chừng bốn, năm mẫu đất trống, cũng đã bị hai huynh đệ này mua lại. Xung quanh đây được tường vây kín, hai người đi vào cửa chính. Bên trong cách vài cái sân có người đang gia công cao su, có người đang tạo khuôn, lại dùng khuôn để làm ống cao su, người khác thì lại làm bánh xe.
Minh Nhân giới thiệu với Phạm Ninh:
- Chúng ta dùng bí phương của đệ để làm nhựa cây không biến dạng. Phải thử đi thử lại mới thành công, mà làm cái ống bánh xe bao bên ngoài thì tương đối dễ dàng.
- Huynh thổi phồng và ngăn ngừa sự thoát hơi của bánh xe như thế nào?
Phạm Ninh tò mò hỏi.
- Thổi phồng thì khá đơn giản, dùng cái ống bễ là được. Về phần ngăn sự thoát hơi, ta cũng không nói rõ ràng được, đệ đi theo ta!
Phạm Ninh đi theo Minh Nhân đi vào trong một gian phòng. Có thể thấy một vài người thợ thủ công đang dùng chùy nhỏ tỉ mỉ gõ miếng sắt. Minh Nhân nhặt lên một cái linh kiện nhỏ, đưa cho Phạm Ninh:
- Đem cái miệng cái này thổi phồng rồi nấu chảy thì lớp cao su ở trên sẽ có tính lưu hóa.
Phạm Ninh cầm lấy miếng linh kiện đồng xu lớn, mặt trên của nó có một cái miệng sắt, bên ngoài miệng sắt được che kín bởi một cái mũ, đặc biệt tinh xảo. Hai bên mũ đều có một cái móc sắt nhỏ, có thể móc ở trên hình tròn, đoán chừng cái mũ sắt tràn ngập khí thế này về sau đều được cài lên.
Phạm Ninh cười hỏi:
- Vật này sẽ thoát hơi sao?
- Thỉnh thoảng sẽ thoát hơi, còn có cái móc sắt này rất khó làm, đây chính là hai chỗ khó.
Phạm Ninh nhìn thợ thủ công già làm cái móc sắt rồi nói:
- Lão trượng, ta cho lão một gợi ý! Hai bên ngoài của miệng sắt này tạo một cái khe nhỏ, cái mũ bên trong lại thả một cây sắt, sau đó đem mũ cắm vào phía sau. Ở bên cạnh phái bên phải vặn một cái, mũ bên trong cây sắt liền kẹt lại khe, không lấy ra được. Lại vặn một cái về bên trái, mũ có thể rơi ra.
Lão thợ thủ công cúi đầu nghĩ một lúc, ánh mắt dần tỏa sáng, lão hiểu được ý của Phạm Ninh.
- Ta thử xem!
Phạm Ninh lại nói với Minh Nhân:
- Ở bên trong mũ thì đệm một vòng cao su, nó cũng sẽ làm cho không thoát được hơi, phương pháp xử lý đơn giản như vậy huynh cũng không nghĩ ra được sao?
Minh Nhân vỗ trán một cái, nói:
- Ta thật ngốc mà! Không nghĩ ra dùng vòng cao su.
Phạm Ninh khẽ mỉm cười, vỗ cánh tay của y nói:
- Tận dụng thời gian để làm đi, hai ngày nữa ta sẽ trở lại kinh, ta tính sẽ mang theo hai cỗ xe ngựa vào kinh thành. Thái hậu và bệ hạ cũng ngồi thử một chút bánh xe ngựa làm bằng cao su xem sao.
- Đệ gọi nó là cao su sao?
Minh Nhân ngạc nhiên hỏi?
Phạm Ninh gật đầu:
- Ta cảm thấy nó rất giống với da voi, gọi nó là da voi hay cao su đều có thể.
Minh Nhân nhìn cao su lưu hóa, đúng là khá giống, liền cười nói:
- Tên này không tệ, vậy thì gọi là cao su đi! So với nhựa cây dễ nghe hơn nhiều!