Đại Tống Siêu Cấp Học Bá (Dịch Full )

Chương 868 - Chương 865

dai tong sieu cap hoc ba
Chương 865
 

- Thần ở đây chỉ là đưa ra ví dụ, lại ví dụ chúng ta có thể tìm cách cải thiện nâng cao hiệu quả của các nông cụ không, như cày, cày sắt chắc chắn tốt hơn cày gỗ, nếu nó được làm bằng sắt chất lượng cao, thì cày ruộng sẽ rất dễ dàng, một buổi sáng có thể dễ dàng cày mười mẫu đất, tất nhiên, một hộ nông dân không thể mua nổi cày sắt như vậy, nhưng năm mươi hộ nông dân có thể hợp lại mua một bộ, hoặc quan phủ mua sau đó cho nông dân thuê lại dùng.

- Nhưng trước mắt là sản lượng sắt thô tăng mạnh, chúng ta phải nghiên cứu làm thế nào để chế tạo ra số lượng lớn sắt tốt, thép tốt, không chỉ quân đội cần, nông nghiệp và các xưởng đều cần.

Lúc này, Hàn Kỳ ngắt lời hắn nói:

- Ý của Phạm sứ quân là nói phải tăng sản lượng khai thác khoáng sản ở hải ngoại, là ý này sao?

- Không! Ta không có ý này.

Phạm Ninh nói:

- Ta muốn nói, chúng ta quá không coi trọng kỹ thuật, dẫn đến số lượng lớn sắt thô chế tạo thành các mặt hàng kém chất lượng, điều này vô cùng lãng phí, nếu chúng ta cải thiện tốt kỹ thuật luyện kim, rèn ra nhiều sắt chất lượng cao, như vậy chiến đao của các binh sĩ có thể chém đứt ngọn giáo của quân địch, mũi tên có thể dễ dàng bắn xuyên qua áo giáp của kẻ địch, cày sắt của người nông dân có thể dễ dàng phá vỡ lớp bùn kiên cố, rìu của tiều phu có thể dễ dàng chặt đứt cây lớn, cái cuốc của thợ mỏ có thể dễ dàng đào than đá, sản xuất của toàn Đại Tống sẽ gia tăng gấp mấy lần, tài phú cũng sẽ gia tăng gấp mấy lần.

Phú Bật tiếp lời nói:

- Triều đình đã hủy bỏ tượng tịch, cho phép xưởng tư nhân thuê số lượng lớn thợ thủ công, chỉ cần các thợ thủ công không theo giặc, bọn họ thực ra đã rất tự do rồi.

Phạm Ninh lắc đầu:

- Đây vẫn chưa đủ, nếu có trường học đào tạo chuyên môn bồi dưỡng cao cấp cho các thợ thủ công, tiến hành nghiên cứu trình độ cao, ví dụ: nghiên cứu chế luyện sắt, nghiên cứu hợp kim, nghiên cứu máy dệt vải, nghiên cứu hỏa dược, nghiên cứu binh khí, nghiên cứu nông cụ, nghiên cứu chế tạo tàu thuyền vv…

Lông mày Văn Ngạn Bác nhíu chặt:

- Phạm Kinh Lược Sứ, ngài nói nhiều như vậy, ta thấy ngoại trừ binh khí hỏa dược, những cái khác bây giờ còn cần thiết không?

Phạm Ninh nói với Triệu Húc và Tào Thái Hậu:

- Vừa rồi Văn tướng công đề xuất một vấn đề, vi thần đã nói nhiều như vậy về kỹ thuật, chúng ta có cần không? Dưới đây vi thần sẽ báo cáo tình hình khảo sát phía Đông.

Phạm Ninh nói với bảy vị tướng quốc:

- Mọi người đều biết, ta từng mất tích ba tháng, ba tháng này đã xảy ra chuyện gì, bây giờ ta sẽ nói cho mọi người biết.

Hắn vẫy tay:

- Khiêng lên đây!

Chỉ thấy vài tên hoạn quan mang một cái giá gỗ rất lớn đi tới, trong giá gỗ có một bộ bản đồ, cao chừng bảy thước, rộng năm thước, Phạm Ninh mang giá gỗ để ở chỗ mọi người đều có thể nhìn thấy, hắn cầm một cây gỗ lên nói:

- Mọi người có thấy không, những cái này là lục địa và đảo nhỏ ở phía đông nước Tam Phật Tề, số ít có thổ dân sinh sống, phần lớn là đảo không người, không thuộc về bất kì quốc gia nào.

Phạm Ninh chỉ về phía trên cùng:

- Nơi này chính là phủ Lã Tống, diện tích của nó tương đương với đông lộ Hà Bắc, ở đây quang nhiệt rất tốt, một năm ba vụ, đất đai phì nhiêu, nếu như toàn bộ đều mở rộng ra, hàng năm có thể thu về cho Đại Tống hai vạn thạch lương thực, tám trăm vạn cân đường trắng, ba trăm vạn gánh bông, còn có ba trăm vạn lượng vàng cùng ngàn vạn cân sắt thô, nhưng phủ Lã Tống chỉ là một hòn đảo, phía dưới nó còn có vùng đất rộng hơn do các đảo nhỏ hợp lại, tương đương với hai đảo Lã Tống.

Phạm Ninh lại chỉ vào hòn đảo nhỏ hẹp và dài phía dưới:

- Nơi này là đảo Trảo Oa (Java), một nửa thuộc về nước Tam Phật Tề, một nửa còn lại không thuộc về quốc gia nào và có một ít thổ dân sinh sống, hướng tiếp về phía đông có một hòn đảo lớn, ta gọi nó là đại lục Đông Phương, diện tích của nó bằng một phần ba diện tích của Đại Tống, phía trên là rừng rậm dày đặc, cũng chỉ có một số ít thổ dân sinh sống, nhưng điều thực sự khiến người ta khiếp sợ là ở phía dưới.

Phạm Ninh chỉ vào châu Úc:

- Đây là một vùng đại lục rộng lớn không có người sinh sống, chúng ta gọi nó là đại lục phía nam, diện tích gấp đôi Đại Tống của chúng ta, núi cao thung lũng sâu, sông hồ lớn, thảo nguyên, hoang mạc, đất đai phì nhiêu, khu rừng rậm rạp, có thể nuôi sống hàng ngàn vạn dê bò và chiến mã, chúng ta đã lập bia đá của Đại Tống ở tận cùng phía bắc.

Trong triều đình hoàn toàn yên tĩnh, ánh mắt của thiên tử Triệu Húc lóe sáng, chăm chú nhìn thật lâu vào đại lục trên bản đồ, một hồi sau, Hàn Kỳ giọng nói khàn khàn hỏi:

- Nó cách Đại Tống bao xa?

- Lộ trình nửa tháng, nhưng vấn đề không ở đây, mà ở chỗ kỹ thuật chế tạo thuyền của Đại Tống còn chưa đủ tốt, tàu lớn chưa đủ chắc chắn, tốc độ di chuyển quá chậm, cần quá nhiều thủy thủ, đội tàu của chúng ta nếu gặp phải một cơn lốc trên biển, thiếu chút nữa là không còn rồi, lúc ấy ta liền suy nghĩ, nếu chúng ta có thể phát minh ra một loại máy móc, nó có thể tự động di chuyển mái chèo, mà không cần dùng đến bốn trăm thủy thủ đạp xe thuyền nữa, như vậy sẽ không cần buồm nữa, một chiếc thuyền cần bốn mươi năm mươi thủy thủ là đủ rồi, sau đó chúng ta lại gia tăng thêm độ kiên cố cho thuyền, không sợ cuồng phong sóng lớn, như vậy bất luận là đại lục Đông Phương hay đại lục phía Nam đều sẽ hoàn toàn thuộc về Đại Tống.

Tất cả mọi người đều trầm mặc, một lúc lâu, Phú Bật nói:

- Phạm sứ quân, tất cả chúng ta kính phục dũng khí của ngài vì Đại Tống mở rộng bờ cõi, nhưng cái ngài nói cách xa Đại Tống ít nhất có khoảng nghìn dặm, thật sự là quá xa xôi, cho dù chúng ta tiếp viện một ít lương thực vật tư thôi cũng phải hao phí món tiền khổng lồ, khai phá nó quá là không đáng rồi.

Trầm lặng một lát, Phạm Ninh chậm rãi nói:

- Tuy rằng triều đình không có cái động lực này, nhưng còn người dân? Nếu đem những thổ địa và hải đảo này bán ra, thể nào cũng có rất nhiều người tự móc tiền túi ra đi khai hoang và xây dựng.

- Vậy những vùng đất và hải đảo này rốt cục thuộc về ai? Nếu triều đình không quản được, vậy bọn họ há chẳng phải tự lập vương quốc ư?

Phạm Ninh gay gắt nói:

- Những hải đảo này đương nhiên thuộc về Đại Tống, điều này giống như ngài có một tòa trang viên ở Đại Tống, trang viên thì có chủ nhân của trang viên, chủ nhân đóng cửa trang viên, chẳng lẽ quan phủ có thể tùy ý đi vào sao?

- Hai cái này tính chất không giống nhau, trang viên là nằm trong sự khống chế của triều đình, nhưng hải đảo thì không, trong báo cáo ngài cũng nói, diện tích của mỗi hải đảo tương đương với một châu phủ, xa xôi như vậy, triều đình làm sao quản được nó?

- Chủ đảo đã bỏ khoản tiền lớn cho việc kinh doanh đảo, đảo này là tài sản riêng của y, y đương nhiên có quyền xử lý số tài sản này, triều đình cũng không cần quản lý y, chỉ cần chủ đảo hàng năm hiến đất và nộp thuế cho triều đình, như vậy y và các chủ trang viên bình thường có gì khác nhau chứ?

Bình Luận (0)
Comment