Tào Dật nhướn mày lại hỏi:
- Đây chỉ là một trong những bài phỏng vấn phải không?
Chấp sự trung niên gật gật đầu:
- Nghe nói Phạm Ninh viết bài văn có hơn một vạn chữ, bọn họ chuẩn bị chia làm bốn phần phát hành ra.
- Vậy ngươi phải tỉ mỉ quan sát bọn chúng, quyển văn chương này chúng ta nhất định phải đăng xuất đồng bộ.
- Ty chức hiểu rõ!
- Đi đi! Đem quyển văn chương này giao cho quản sự, làm thành bản in, hôm nay phải in ra.
Còn hai canh giờ nữa, báo sẽ phát hành, nội dung báo hôm nay hôm qua đã khắc bản, hiện tại đang in ấn, lại thêm bài viết này vào hiển nhiên không kịp nữa rồi, vậy thì dùng phương thức tập san, tương đương với phụ trương của hậu thế, in riêng lẻ, phần dư thừa sẽ bổ sung một ít quảng cáo.
Chấp sự trung niên vội vàng đi, Tào Dật ngẫm nghĩ một chút, rồi cho người sao chép một phần bài phỏng vấn của Phạm Ninh, mang về phủ.
Tào Tông gia chủ nhà họ Tào đã gần đất xa trời, không biết sống được mấy năm nữa, nhưng càng như vậy lão càng lo cho tương lai của Tào gia.
Ba năm trước Tào gia đã nhắm vào miếng đất ở hải ngoại của Đại Tống, chỉ có điều triều đình đối với vấn đề này mãi không có thái độ rõ ràng, Tào gia vẫn luôn chờ đợi.
Lần này Phạm Ninh phát hiện số lượng lớn đất đai và một tân đại lục gấp hai lần Đại Tống, lại lần nữa dẫn đến tranh luận cho phép tư nhân mua đảo hải ngoại, không riêng gì Tào gia, tâm trí mọi người đều bị kích thích.
Thật ra sự lo lắng của Hàn Kỳ cũng không phải là không có đạo lý, đám quyền quý mua đảo là xuất phát từ một loại dã tâm và ham muốn, không có dã tâm tự kiến lập quốc gia riêng, ai lại nguyện ý đi mấy vạn dặm mua đất chứ?
Ở trên việc tự kiến lập quốc, Đại Tống lại ẩn dấu một nền tảng sâu sắc hơn, giang sơn của Triệu gia không phải chinh chiến mà có được, mà là hoàng bào trên người, nói trắng ra là một loại soán vị cướp ngôi.
Triệu gia có thể khoác trên người hoàng bào? Vậy những gia tộc khác thì sao?
Chỉ là Đại Tống đã thông qua một ly rượu lấy được binh quyền cùng với quan văn đường triều, chế độ vv…., chặn hết con đường dẫn đến sự thăng tiến của các gia tộc quyền quý khác, nhưng ở biên giới hải ngoại lại xuất hiện một lối đi thăng tiến khác, khiến rất nhiều gia tộc quyền quý đều phát hiện ra khả năng này.
Hơn một vạn bộ lạc của Man tộc có thể lập ra nước Lã Tống, vậy tại sao gia tộc của bọn họ lại không thể, bọn họ có được của cải, nhân khẩu, và kỹ thuật, hoàn toàn có thể lập ra một tiểu quốc ở gần Đại Tống.
Ý tưởng này theo sự kích động của dư luận báo chí hai ngày nay, đã khiến mỗi gia tộc quyền quý đều bắt đầu rục rịch manh động.
Tào Dật trở về phủ, đi thẳng đến hậu viện gặp gia chủ.
Tào Tông híp mắt nghe Tào Dật nói xong, khẽ cười nói:
- Nếu Nhật Bản và Cao Ly cũng có thủy quân hùng mạnh, bọn họ hoàn toàn có thể dựa vào quyển văn chương này chiếm lĩnh tân đại lục trước.
Tào Dật dò hỏi:
- Chúng ta có thể chiếm trước một hòn đảo không, có lẽ vị trí và tài nguyên tốt hơn chút đấy.
Tào Tông lắc đầu:
- Đó chính là danh bất chính, ngôn bất thuận rồi, chuyện này không cần thiết, hai ngày này con vào cung một chuyến, cùng Thái Hậu bàn bạc chuyện này, tốt nhất bà ta có thể thúc đẩy một chút.
- Vậy bên phía Phạm Ninh?
Tào Dật lại hỏi.
- Bên phía Phạm Ninh ta đã để cho Thi nhi đi nói chuyện với hắn, nghe xem kiến nghị của hắn.
- Con hiểu rồi, ngày mai con sẽ tiến cung gặp Thái Hậu.
Tào Tông khẽ mỉm cười nói:
- Hôm nay Cao gia đến tìm ta, hỏi bóng gió về chuyện này, bọn họ cũng động tâm đấy! Còn có Phan công đêm nay muốn đến bái phỏng ta, đoán chừng có cả Sài gia, Tiền gia, Lý gia, những hậu duệ hoàng đế này đã có ý nghĩ, ở Đại Tống bọn họ không có cơ hội, đi hải ngoại lập quốc, lại có thể làm cho sự nghiệp tổ tông kéo dài đời đời.
- Thái độ hiện tại củaTri Chính Đường là bốn so với hai, Văn Ngạn Bác duy trì phía trung lập, hai vị Hàn tướng công phản đối kịch liệt.
Tào Tông cười lạnh một cái nói:
- Tri Chính Đường trước giờ không quan trọng, Đại Tống là thiên hạ của Triệu gia và một đám quyền quý, chỉ cần đám quyền quý cùng nhau gây áp lực, Hàn Kỳ không đồng ý thì cũng phải rút lui thôi.
- Lục thúc, con phát hiện Phạm Ninh luôn âm thầm thúc đẩy việc này, hơn nữa huynh đệ Phạm thị nhiều năm trước đã bố cục cửa cảng và đội tàu rồi, hay là Phạm gia cũng có dã tâm này?
- Làm người ai cũng có lòng riêng tư cả, Phạm gia muốn một khu đất đai cũng rất bình thường, nhưng Phạm Ninh không nghĩ đơn giản như vậy, hắn đang trực tiếp thúc đẩy cải cách Đại Tống, con không phát hiện ra sao? Hai năm qua giá đất liên tục giảm xuống, ngọn gió thôn tính đất đai đã dần dần suy yếu, ta xem trên quảng cáo có rất nhiều quảng cáo rao bán ruộng điền.
- Lục thúc nói rất đúng, mọi người đều say sưa làm giàu sản nghiệp, không hứng thú đối với kinh doanh nông trang nữa rồi, đặc biệt bây giờ giá lương thực giảm thấp không có lợi nhuận, làn gió thôn tính đất đai cũng bị kiềm chế rồi.
- Phạm Ninh này không phải là nhân vật đơn giản, Tào gia chúng ta phải lôi kéo hắn, sự hưng thịnh của Tào gia trong tương lai sợ rằng đã ở trên người hắn rồi.
Nói đến đây, Tào Tông thở dài nói:
- Năm đó ta vẫn quá do dự, kết quả hắn thành rể của Chu gia, bây giờ hối hận cũng đã muộn, con đi đi! Ta có chút mệt rồi.
Tào Dật yên lặng hành lễ, xong lui xuống.
Tào Tông thấy Tào Dật đã đi xa, ông ta từ trong ngăn kéo lấy ra một phong thư, nhìn nó mà ngẫm nghĩ, đây là thư của Thái Hoàng Thái Hậu Tào thị viết cho ông ta, toàn bộ bên trong phong thư chỉ có bốn chữ "Tào Phạm liên hôn".
.....
Phạm Ninh hai ngày này có chút bận rộn, chủ yếu là người đến thăm hỏi hắn quá nhiều, mặc dù hắn muốn yên tĩnh ở vài ngày, nhưng khách đã đến hắn lại không thể từ chối, đầu tiên là đại học sĩ Tiền Minh Dật đến thăm hỏi hắn, tiếp theo là Lão Phòng Đông Sài Tĩnh đến thăm, sau đó lại là Lưu Phong cháu trai của Minh Túc hoàng hậu.
Vừa mới tiễn bước Lưu Phong, ăn xong cơm tối, bạn cùng trường của hắn, bộ hạ cũ ở Côn Châu, phò mã Tào Thi lại tới bái phỏng hắn.
Phạm Ninh biết rất rõ, Tào Thi thật ra là đại diện cho Tào gia mà đến, số quyền quý đến bái phỏng hắn là có cùng một mục đích, muốn thúc đẩy việc tư nhân mua đảo ở hải ngoại.
Phạm Ninh mời Tào Thi đến thư phòng của mình ngồi, Tào Thi vừa nhìn liền thấy trên tường thư phòng của Phạm Ninh có treo bức bản đồ các đảo ở hải ngoại, y lập tức đi lên trước xem xét tỉ mỉ.
Phạm Ninh đứng ở một bên cười nói:
- Đã qua nhiều năm như vậy, Tào gia đã xem trúng hòn đảo nào rồi?
Tào Thi chỉ vào Mindanao nói:
- Tào gia quả thật rất có hứng thú với hòn đảo này, nhưng diện tích của nó quá lớn, triều đình đã đặt tên cho nó là Tân Hạ Châu, đã không có duyên với Tào gia rồi.
Phạm Ninh khẽ cười nói:
- Cần ta đưa ra một ý kiến cho Tào gia không?
Tào Thi mừng rỡ, y đến chính là vì chuyện này, không nghĩ đến Phạm Ninh lại chủ động đề xuất ra, đoán chừng Phạm Ninh sớm đã đoán được ý đồ đến đây của mình.