- Phạm sứ quân mời nói!
Phạm Ninh chỉ vào đại lục phía Nam đã được phát hiện nói:
- Tòa đại lục này nhất định thuộc về triều đình, như vậy đảo nhỏ phía bắc có thể được bán ra, Tào gia tốt nhất có thể mua một hòn đảo nhỏ cách đại lục gần nhất.
Phạm Ninh chỉ ra đảo Đế Vấn:
- Người dân địa phương gọi hòn đảo này là đảo Đế Vấn, diện tích tương đương với phủ Lưu Cầu, rừng mưa rậm rạp, đất đai màu mỡ, có núi cao cũng có đồng bằng, cùng đối diện với lục địa phía nam qua vùng biển, ta kiến nghị Tào gia nên suy xét mua hòn đảo này.
Tào Thi nhìn chăm chú vào đảo Đế Vấn, sau một lúc lâu hỏi:
- Trên đảo có bao nhiêu thổ dân, có hung tàn không?
- Thổ dân trên đảo hẳn là không nhiều, khoảng hơn ngàn người, rất hung tàn, dám săn cả đầu người, các ngươi chiếm lấy đảo này, có thể mời quân Tống lên đảo tiêu diệt toàn bộ.
Lúc này, hầu gái mang trà lên cho bọn hắn, Phạm Ninh mời Tào Thi ngồi, Tào Thi trầm giọng nói:
- Hơn hai năm trước ta hỏi sứ quân, triều đình có bán đảo không, nhưng vẫn không có kết luận, bây giờ dư âm bán đảo lại rộ lên, Phạm sứ quân cảm thấy kết cục cuối cùng sẽ thế nào?
Phạm Ninh trầm ngâm một lúc rồi nói:
- Bán đảo đã là xu thế tất yếu, khó có thể ngăn cản, nhưng triều đình sẽ có chế độ mua đảo, ví dụ như tư cách mua đảo, vị trí hòn đảo, dùng biện pháp gì mua đảo vv…. sự hoàn thiện cuối cùng chắc chắn không nhanh như vậy, ta đối với tất cả những người đến bái phỏng trong mấy ngày nay, đều nói cùng một câu nói, bây giờ ta cũng sẽ nói với Tào gia, muốn làm chuyện tốt phải có công cụ tốt, các ngươi trước tiên phải đóng tàu lớn, cần phải tạo ra thuyền mái chèo, đóng năm chiếc thuyền mái chèo từ hai vạn thạch trở lên, mới là điều kiện trước tiên để các ngươi có được hải đảo.
Tài Thi gật đầu:
- Ta hiểu rồi, đa tạ sứ quân nhắc nhở!
Sáng sớm hôm sau, Phạm Ninh và Chu Nguyên Phong cùng nhau đi tới huyện Trần Lưu phủ Khai Phong, Chu Nguyên Phong xây dựng một viện nghiên cứu máy dệt ở đó, rồi mời mười mấy tên thợ thủ công có kinh nghiệm lâu năm, ở đây nghiên cứu làm thế nào cải tiến máy dệt.
Trước mắt Đại Tống chủ yếu dùng gai kéo thành sợi và xe tơ để dệt vải, nhưng từ sau khi Đại Tống bắt đầu nhập khẩu một lượng lớn vải bông, dẫn đến sự chú ý cực điểm của các xưởng dệt lớn.
Vải bông rõ ràng khi so với vải bố thì vải bông càng thoải mái hơn, giữ ấm, tính thông khí cũng rất tốt, rất nhiều gia đình giàu có cũng bắt đầu mặc quần áo làm bằng vải bông, rất nhiều chủ xưởng dệt đều ý thức được việc này, một khi có số lượng lớn vải bông được nhập khẩu, bọn họ sẽ gặp phải nguy cơ sinh tồn, không cần quan phủ tổ chức, từ năm ngoái, các chủ xưởng dệt đều bắt đầu nghiên cứu kỹ thuật dệt bông.
Mười mấy năm trước, Đại Tống nhập cây bông từ Cao Xương vào nước, nhưng không được ưa chuộng mấy, dần dần không còn xuất hiện nữa, hiện tại chỉ có một số ít địa phương ở Tương Châu và phủ Khai Phong còn gieo trồng, diện tích gieo trồng ước chừng mấy ngàn mẫu, những cây bông này toàn bộ bị cướp sạch sẽ, rất nhiều chủ xưởng không thể không nhập khẩu cây bông từ hải ngoại vào để dùng cho việc nghiên cứu.
Ở trên việc nghiên cứu máy dệt vải, Chu gia cũng không thua kém gì, mấy năm này Chu gia nhập khẩu mấy ngàn gánh bông từ Thiên Trúc, sự thật là bắt đầu từ ba năm trước, Chu gia đã bí mật bắt tay vào việc nghiên cứu và chế tạo máy dệt bông.
Trên đường đi đến huyện Trần Lưu, Chu Nguyên Phong nói với Phạm Ninh:
- Ban đầu chúng ta cũng muốn dùng mộc miên để dệt, nhưng sợi tơ của cây mộc miên quá ngắn, rất khó dùng máy dệt để dệt, chỉ có thể dùng tay chà xát thành sợi, mới có thể làm thành vải bố mộc miên, hơn nữa lột vỏ hạt mộc miên rất khó, nhưng sau này nghe nói, Nam Đình Đam Châu lại có thể dùng máy móc dệt mộc miên, năm trước ta phái người đi Nam Đình học tập kỹ thuật dệt của bọn họ, nhận được sự gợi ý rất lớn, bây giờ chúng ta cũng có thể dùng máy móc để loại bỏ hạt, dùng máy móc để dệt ra vải bố mộc miên, vừa nhẹ vừa mềm, thậm chí so với vải bông nhập khẩu còn thoải mái hơn.
Phạm Ninh cười cười nói:
- Mộc miên là một mặt, cây bông cũng cần phải nghiên cứu, dù sao số lượng mộc miên không phải là quá nhiều, hơn nữa phương bắc không thích hợp trồng mộc miên, ngược lại thích hợp trồng cây bông hơn, một khi mở rộng việc gieo trồng cây bông, cuối cùng vẫn là lấy cây bông là việc chính, vải mộc miên có thể dùng làm vật liệu vải hơi chút cao cấp.
- Ta hiểu, có thể xe sợi mộc miên, thật ra cũng có thể xe sợi bông, quan trọng là phải nâng cao kỹ thuật xe sợi, máy kéo sợi làm được ba thỏi, hoàn toàn có thể cải tạo xe kéo sợi thành xe kéo bông, xe kéo bông cũng có thể làm được ba thỏi, thậm chí nhiều hơn nữa.
Phạm Ninh lại hỏi:
- Kỹ thuật của các xưởng dệt khác như thế nào?
Chu Nguyên Phong nhẹ nhàng thở dài một tiếng:
- Gần như mỗi một xưởng dệt lớn đều có thợ thủ công nghiên cứu chế tạo máy móc, những năm gần đây kỹ thuật được nâng cao rất nhanh.
- Ta lấy cho con một ví dụ, bình thường số lượng con suốt của xe kéo là từ hai đến ba cái, nhiều nhất là năm cái, năm trước xưởng dệt Bảo Đức đã phát minh ra máy lắc tay liên tục, dựng thẳng con suốt lên, được kéo bởi một bánh xe, một lần có thể lắc mười con suốt, nhưng cái này vẫn chưa là cái lợi hại nhất, tháng ba năm nay, xưởng dệt Sài Gia của họ Sài làm ra máy xe sợi lớn, dùng lực của dòng nước đẩy, một lần có thể lắc mấy chục con suốt, máy kéo sợi thông thường một ngày cũng chỉ có thể làm ra ba cân sợi, nhưng máy xe sợi lớn một ngày có thể xe đến 150 cân sợi.
Phạm Ninh rất kinh ngạc, không ngờ có thể lợi dụng sức nước đẩy, đây chính là một tiến bộ cực lớn đó!
- Vậy dệt bông có thể dùng sức nước đẩy máy xe sợi lớn không?
- Đương nhiên có thể, ta cũng dự định tạo ra máy xe sợi lớn, lợi dụng sức nước để xe bông hoạt động.
- Vậy dệt vải bố thì sao? Có kỹ thuật gì mới không?
- Dệt vải bố trước giờ vẫn dùng máy dệt bằng bàn đạp, cũng là cái tiêu hao nhân lực nhiều nhất, từng nữ công giẫm lên bàn đạp của máy dệt vải, mỗi canh giờ có thể dệt ra một trượng vải bố, nghe nói rất nhiều xưởng đều đang nghiên cứu lợi dụng sức nước tác động, khiến cho máy dệt tự động giẫm đạp, như vậy, một nữ công có thể trông nom từ ba đến năm cái máy dệt vải.
- Nếu thực hiện thành công, giá vốn có của một cuộn vải bố là bao nhiêu?
- Hai trăm văn!
Chu Nguyên Phong vươn bốn đầu ngón tay nói:
- Bây giờ giá là bốn trăm văn, nếu như có thể thành công, giá của một cuộn vải bố sẽ giảm xuống còn một nửa, hai trăm văn là đủ rồi, chợ ở kinh thành trong bốn năm giá một cuộn vải đã giảm từ một ngàn hai trăm văn xuống còn tám trăm văn, sợ rằng sẽ tiếp tục giảm xuống còn năm trăm văn, đây là uy lực của xưởng lớn, hơn mười máy dệt của các xưởng nhỏ chỉ có thể đóng cửa, giá của bọn họ là bảy trăm văn.