- Đội thuyền này nếu đã không cần sức gió vậy thì sao lại không trực tiếp đưa lương thực đến Dương Châu, sao còn đưa đến kho hàng ở Tuyền Châu làm gì?
Tào Dật không hiểu liền hỏi.
- Đây là đội thuyền viễn hải, dùng nó vận chuyển những vùng gần biển thì sẽ không thích hợp. Gần biển thì sẽ có đội thuyền vận chuyển gần biển. Đầu xuân năm sau sẽ lên phía bắc, hơn nữa đội thuyền này bây giờ phải lập tức vận chuyển vật liệu đến Lã Tống phủ.
Tào Dật mắt sáng lên:
- Vậy ta cũng sẽ cùng với bọn họ đi Lã Tống phủ, vừa hay mấy tháng này ta sẽ ở đấy xem xét thật kỹ, đợi tới mùa hè con ra biển, vậy vừa khéo tiếp ta ở phủ Lã Tống rồi.
- Chuyện này….
Phạm Ninh hơi đau đầu, nhạc phụ đại nhân này của mình nói gió thì chính là mưa, nói đi là đi ngay, không phải đã nói là tháng hai năm sau cùng đi ra biển sao?
- Nhạc phụ đại nhân, hay là quay về thương lượng với Tú nhi một chút?
Tào Dật liền khoát tay:
- Không cần phải bàn bạc với con bé, đây là chuyện của ta nên cứ quyết định vậy đi, ta cùng đội thuyền này đi đến Lã Tống phủ.
Tào Tú ngày hôm sau liền gặp phải một tên yêu tinh cổ quái tiếng tăm lừng lẫy nhà Phạm gia. Phạm Chân Nhi bệnh mới đỡ được một chút đã nằm không nổi nữa rồi, liền chạy đi tìm tam nương mới của nàng. Kéo được Tào Tú lên núi rồi giới thiệu cho nàng ta về một đám đệ đệ sóc và cả mấy đại hiệp hươu sao của mình. Còn mỗi đệ đệ nhím là không biết đã chạy đi đâu mà tìm mãi không thấy. Nhưng may sao vẫn được nhìn thấy cuộc sống của Chu Triết trong thế giới của chính mình.
Đúng là tâm hồn đáng yêu của Phạm Chân Nhi đã giúp đỡ rất nhiều cho Tào Tú, giúp nàng thích ứng và hòa nhập với gia đình này rất nhanh.
Cùng lúc đó, Phạm Ninh cũng lại đang ở cùng với nhạc phụ mới của hắn là Tào Dật, về nhạc phụ Nhật Bản kia cũng không nhắc lại nữa, nó cũng không phải là cả một thế giới. Trong ba nhạc phụ của Đại Tống, hắn không thích nhất là Chu Hiếu Vân vì tính tình quá nghiêm túc, cả người đầy vẻ trang nghiêm làm hắn rất khó thích ứng được.
Âu Dương Tu thì lại khiến hắn có chút sợ hãi, một chút hổ thẹn. Khi tiếp xúc nói chuyện với Âu Dương Tu luôn bàn bạc đến những việc đại sự, khiến cho người khác muốn thoải mái cũng không thể được. Vì vậy có thể không gặp ông ta thì hắn sẽ tận lực tránh mặt.
Nhưng nhạc phụ thứ ba Tào Dật này thì hắn lại rất thích. Vị Tào quốc cữu nằm trong bát tiên này luôn tràn ngập chủ nghĩa tinh thần lãng mạn. Người khác tộc mà cùng ông ta ra biển là phải tìm đến một hải đảo dồi dào, màu mỡ, nhưng ông ta không phải người như vậy. Ông ta muốn đi ra hải ngoại tìm kiếm thần tiên.
Sau khi kết hôn ba ngày, Phạm Ninh cùng với Tào Dật đến cửa hàng của Tào thị. Trấn giữ cửa hàng của Tào thị ở Tuyền Châu là con cháu của Tào gia tên Tào Bình. Y cũng là con trai trưởng của Tào gia, địa vị ở Tào gia là vô cùng quan trọng. Mấy ngày trước y cũng đến tham gia hôn lễ của em gái Tào Tú.
Tào gia sở dĩ cử con trưởng đến trấn giữ cửa hàng Tuyền Châu là bởi vì nhiệm vụ của cửa hàng cực kì quan trọng. Trên thực tế nó phải đảm nhiệm trọng trách của Tào gia trên lĩnh vực mở rộng thị trường ở hải ngoại.
Cửa hàng Tào thị đương nhiên cũng phải buôn bán ở nước ngoài. Việc buôn bán của bọn họ chủ yếu thuộc hai mảng. Một là về buôn bán hương liệu: Long não hương của Lã Tống phủ, đàn hương của Bột Nê quốc, Tào gia chở lượng lớn vào Đại Tống. Hai chính là khai thác mỏ ở nước ngoài. Tào gia ở Lã Tống Phủ có một quặng sắt và một quặng đồng thuê mười tám ngàn công nhân Nhật Bản để khai thác, sau đó thuê thêm một ngàn thợ thủ công ở Đại Tống phụ trách tinh luyện kim loại. Năm ngoái đã khai thác được bảy triệu cân sắt thô và 240 ngàn cân đồng đều mang chất lượng tốt nhất.
Và một nhiệm vụ quan trọng khác của thương hội Tòa thị đó chính là phải tìm thấy một hòn đảo thích hợp. Đây cũng chính là nhiệm vụ của Tào Bình.
Phạm Ninh nay đã trở thành con rể nhà Tào thị cho nên Tào Bình cũng không tránh né gì mà trực tiếp báo cáo với Tào Dật về thành quả của bọn họ mấy năm qua đi tìm đảo mới trước mặt Phạm Ninh.
Tào Bình treo lên một tấm bản đồ. Phạm Ninh liếc mắt một cái liền nhận ra đây là tấm bản đồ hòn đảo Lã Tống. Vậy là trọng điểm khảo sát của Tào Bình mấy năm nay chính là trên hòn đảo Lã Tống này.
- Dựa theo ý kiến của gia tộc, trọng điểm chú ý của chúng tôi mấy năm qua là những đảo có diện tích tương đương với Lưu Cầu phủ. Những đảo đáp ứng được với điều kiện đó tổng cộng tìm được bốn đảo đều là những đảo tại phía nam của Lã Tống phủ. Thẳng thắn mà nói bốn đảo này đều không quá lý tưởng, miền núi quá nhiều, đồng bằng lại quá ít. Tuy được rừng rậm che phủ nhưng giá trị khai phá không lớn, so với đảo Lã Tống thì còn kém xa.
Tào Bình lại treo lên tấm bản đồ của bốn hòn đảo, vẽ thật sự không chuẩn xác, Phạm Ninh cũng không nhìn ra nó nằm ở đâu? Nhưng một trong bốn hòn đảo đó hắn đã nhìn ra một đảo, thì là một địa hình dài và hẹp.
Phạm Ninh hỏi:
- Tổng cộng có bao nhiêu gia tộc muốn mua đảo?
Tào Dật suy nghĩ rồi nói:
- Theo những gì chúng tôi biết, hiện nay tổng cộng có ba mươi ba gia tộc muốn mua đảo nhưng nhu cầu không giống nhau, đại đa số các gia tộc chỉ muốn mua một hòn đảo cỡ trung bình như là Chương Châu hoặc như tiểu Lưu Cầu. Chỉ có số ít gia tộc muốn mua những hòn đảo lớn, số lượng không vượt quá năm tộc.
Phạm Ninh đã hiểu rồi, đa số gia tộc chỉ muốn mua một hòn đảo cỡ vừa tầm mấy ngàn km vuông.
Đảo Lã Tống tuy là đảo mà hầu hết mọi người công nhận là tốt nhất nhưng nó dù sao cũng quá to, tầm mười vạn km vuông tương đương với diện tích của một tỉnh đời sau.
Côn Châu cũng chỉ nhỏ hơn đảo Lã Tống một chút. Dù vậy rất nhiều gia tộc đều khát khao có được một mảnh đất có diện tích to như thế nhưng khi nghĩ đến những nguy hiểm chính trị trong đó, mọi người đều không hẹn mà cùng chọn lựa khiêm tốn.
- A Ninh, con rất hiểu về phủ Lã Tống, con đánh giá một chút về bốn đảo này đi!
Tào Dật nói với Phạm Ninh.
Đây cũng là mục đích chính của Tào Dật khi đưa Phạm Ninh đến cửa hàng của Tào Thị. Nếu đã là người cùng một nhà rồi vậy thì Phạm Ninh cũng nên thẳng thắn bàn bạc với Tào gia, từ đó đưa ra những phương án càng có giá trị hơn nữa.
Phạm Ninh cười rồi nói:
- Lần trước khi ta ở kinh thành, đã từng đề xuất đảo Đế Vấn cho Tào Thi. Diện tích đảo Đế Vấn chỉ nhỏ hơn một chút so với Lưu Cầu phủ, rất phù hợp với yêu cầu nhà Tào gia.
Tào Bình lắc lắc đầu nói:
- Phạm huynh nói đến Đế Vấn đảo, chúng tôi chưa từng đi qua, nó quá xa rồi. Chúng tôi bước đầu chỉ muốn cân nhắc chọn một trong những đảo thuộc Lã Tống phủ mà thôi.
- Nếu như là ta, ta sẽ không chọn đảo của Lã Tống phủ, kỳ thực bất luận là Lã Tống phủ hay là những vùng Nam Dương khác đều quá nóng. Ta thà rằng chọn Côn Châu, một nơi hơi rét lạnh một chút.