Đại Tống Siêu Cấp Học Bá (Dịch Full )

Chương 886 - Chương 883

dai tong sieu cap hoc ba
Chương 883
 

- Dựa theo ý kiến của gia tộc, trọng điểm chú ý của chúng tôi mấy năm qua là những đảo có diện tích tương đương với Lưu Cầu phủ. Những đảo đáp ứng được với điều kiện đó tổng cộng tìm được bốn đảo đều là những đảo tại phía nam của Lã Tống phủ. Thẳng thắn mà nói bốn đảo này đều không quá lý tưởng, miền núi quá nhiều, đồng bằng lại quá ít. Tuy được rừng rậm che phủ nhưng giá trị khai phá không lớn, so với đảo Lã Tống thì còn kém xa.

Tào Bình lại treo lên tấm bản đồ của bốn hòn đảo, vẽ thật sự không chuẩn xác, Phạm Ninh cũng không nhìn ra nó nằm ở đâu? Nhưng một trong bốn hòn đảo đó hắn đã nhìn ra một đảo, thì là một địa hình dài và hẹp.

Phạm Ninh hỏi:

- Tổng cộng có bao nhiêu gia tộc muốn mua đảo?

Tào Dật suy nghĩ rồi nói:

- Theo những gì chúng tôi biết, hiện nay tổng cộng có ba mươi ba gia tộc muốn mua đảo nhưng nhu cầu không giống nhau, đại đa số các gia tộc chỉ muốn mua một hòn đảo cỡ trung bình như là Chương Châu hoặc như tiểu Lưu Cầu. Chỉ có số ít gia tộc muốn mua những hòn đảo lớn, số lượng không vượt quá năm tộc.

Phạm Ninh đã hiểu rồi, đa số gia tộc chỉ muốn mua một hòn đảo cỡ vừa tầm mấy ngàn km vuông.

Đảo Lã Tống tuy là đảo mà hầu hết mọi người công nhận là tốt nhất nhưng nó dù sao cũng quá to, tầm mười vạn km vuông tương đương với diện tích của một tỉnh đời sau.

Côn Châu cũng chỉ nhỏ hơn đảo Lã Tống một chút. Dù vậy rất nhiều gia tộc đều khát khao có được một mảnh đất có diện tích to như thế nhưng khi nghĩ đến những nguy hiểm chính trị trong đó, mọi người đều không hẹn mà cùng chọn lựa khiêm tốn.

- A Ninh, con rất hiểu về phủ Lã Tống, con đánh giá một chút về bốn đảo này đi!

Tào Dật nói với Phạm Ninh.

Đây cũng là mục đích chính của Tào Dật khi đưa Phạm Ninh đến cửa hàng của Tào Thị. Nếu đã là người cùng một nhà rồi vậy thì Phạm Ninh cũng nên thẳng thắn bàn bạc với Tào gia, từ đó đưa ra những phương án càng có giá trị hơn nữa.

Phạm Ninh cười rồi nói:

- Lần trước khi ta ở kinh thành, đã từng đề xuất đảo Đế Vấn cho Tào Thi. Diện tích đảo Đế Vấn chỉ nhỏ hơn một chút so với Lưu Cầu phủ, rất phù hợp với yêu cầu nhà Tào gia.

Tào Bình lắc lắc đầu nói:

- Phạm huynh nói đến Đế Vấn đảo, chúng tôi chưa từng đi qua, nó quá xa rồi. Chúng tôi bước đầu chỉ muốn cân nhắc chọn một trong những đảo thuộc Lã Tống phủ mà thôi.

- Nếu như là ta, ta sẽ không chọn đảo của Lã Tống phủ, kỳ thực bất luận là Lã Tống phủ hay là những vùng Nam Dương khác đều quá nóng. Ta thà rằng chọn Côn Châu, một nơi hơi rét lạnh một chút.

Tào Dật đột nhiên nhớ tới, Thái hậu đã từng ám chỉ với mình rằng Phạm gia cũng muốn mua đảo, vậy thì Phạm gia muốn mua đảo ở đâu?

Nghĩ đến đây, ông ta không hề do dự nói với Tào Bình:

- Hãy từ bỏ những đảo ở gần Lã Tống Phủ đi rồi suy nghĩ đến những nơi khác.

Tào Bình đứng ngây người, bọn họ tốn mất ba năm, năm lần tiến đến phủ Lã Tống, mỗi lần đều ở lại hai đến ba tháng loại bỏ từng đảo từng đảo một. Cuối cùng cũng tìm được bốn đảo thích hợp nhất, vậy mà bây giờ lại quả quyết phủ nhận, thậm chí còn không thèm nhìn một cái đã đưa ra quyết định rồi.

Trong lòng Tào Bình vô cùng uất ức nhưng y lại không đấu lại được Tào Dật, Tào Dật là vị trưởng bối, địa vị ở gia tộc cao hơn nhiều so với y.

Y thậm chí còn nổi lên một chút hận thù với Phạm Ninh, chỉ đề nghị một hòn đảo Đế Vấn đã lập tức khiến cho tâm huyết của bản thân mấy năm qua đổ ra sông ra bể.

Lúc này Phạm Ninh nhìn thấy vẻ bất mãn của Tào Bình, hắn thản nhiên cười rồi nói:

- Chuyện này cũng không cần vội, trước tiên chuyện này được duyệt xuống dưới rồi hãy từ từ tìm đảo.

Tào Dật cũng nhận thấy mình quá nóng vội rồi, liền không nhắc đến chuyện mua đảo nữa, cười nói:

- Quả thực chuyện này không thể vội vàng, để sau rồi hãy nói đi! Chúng ta đi xem đội thuyền trước.

Hai người rời khỏi cửa hàng, ngồi xe ngựa đi tới hải cảng. Trên xe Phạm Ninh thẳng thắn nói:

- Nhạc phụ đại nhân, con có thể giúp Tào gia nhưng con không hy vọng bởi vậy mà khiến Tào gia mâu thuẫn nội bộ, về điểm này thì hy vọng nhạc phụ đại nhân người có thể liên kết tốt với gia chủ.

Tào Dật thở dài:

- Chuyện này thật không dễ dàng gì, Tào Bình trước mắt là người chủ quản của Tào gia, nắm toàn quyền phụ trách bên phía hải ngoại. Ta tuy là trưởng bối nhưng chuyện năm sau ta ra hải ngoại cũng vì mục đích cá nhân nhiều hơn, quyền quyết định cuối cùng vẫn là thuộc về Tào Bình. Tào gia thật sự không thể vì một hòn đảo nhỏ ở hải ngoại mà nảy sinh mâu thuẫn nội bộ được. Vừa nãy ta đưa ra quyết định vội vàng quả thật không ổn.

Phạm Ninh trầm ngâm một chút nói:

- Cho hắn ta xem những đảo khác nữa, biết đâu cách nghĩ của hắn ta sẽ thay đổi.

- Có lẽ vậy! Chuyện này chỉ có thể bàn bạc tính toán lâu dài rồi mới quyết định.

Phạm Ninh lại hỏi:

- Có gia tộc thỉnh cầu để mua đảo chưa?

- Có lẽ đã có rồi, nghe nói nhóm đầu tiên có khoảng mười gia tộc, nhưng bảo mật nghiêm ngặt không cho công khai ra ngoài. Tào gia cũng đã thỉnh cầu rồi. A Ninh, Phạm gia nhà các con chắc cũng đệ trình rồi nhỉ!

Phạm Ninh cũng không muốn giấu diếm chuyện này với Tào Dật, hắn gật gật đầu:

- Con có lẽ là người đầu tiên đệ trình đấy, hơn nữa đảo mà con đệ trình cũng đã định ra rồi.

Tào Dật lập tức cảm thấy vô cùng hứng thú, vội vàng nói:

- Đảo đấy ở đâu?

- Rất xa xôi, thậm chí so với đại lục phía nam còn xa hơn nhiều. Diện tích so với đảo Lã Tống cũng không kém là bao, truyền thuyết kể đó là chỗ ở của thần tiên.

Tào Dật cười ha ha:

- Nếu đã có thần tiên vậy thì ta không đi không được rồi.

Đảo mà Phạm Ninh nhìn trúng chính là Đảo Bắc của quần đảo New Zealand đời sau. Phạm Ninh lúc ban đầu là muốn để Đảo Nam cho Chu gia nhưng Chu gia điều kiện không đủ, vậy cũng chỉ còn cách để Chu gia dựa vào Phạm gia mà thôi.

Giờ đây Phạm Ninh đã có ý tưởng mới để cho Tào gia có được Đảo Nam. Dựa vào bối cảnh quân đội hùng mạnh của Tào gia hiện nay cùng với tương lai phát triển của Đảo Bắc cũng có thể có được rất nhiều thuận lợi, hơn nữa hiện tại Phạm Tào quan hệ thông gia, giúp Tào gia lấy được Đảo Nam càng phù hợp vơi lợi ích của Phạm gia hơn.

Trên bến tàu một đội quan thuyền mới từ Lã Tống phủ về đang neo đậu. Thuyền phúc sức chứa vạn thạch chỉ thuần một màu, loại này cũng là một trong những loại thuyền mái chèo. Nó thực sự là thuyền mái chèo rất dài. Chiếc thuyền lớn hai bên đều có hàng dài cửa sổ, mỗi cái cửa sổ đều có một mái chèo to dài đến mấy trượng vươn ra. Mỗi mái chèo cần đến hai mươi bốn người mới có thể chèo được, mà một con thuyền phúc vạn thạch có đến mười sáu mái chèo như vậy, tổng cộng cần ba trăm tám mươi bốn tay chèo. Cho nên đội thuyền gồm hai mươi chiếc thuyền phúc thì phải cần đến hơn bảy ngàn người, quả thực là quá hao phí nguồn nhân lực.

Đội quan thuyền đang dỡ hàng, đều là gạo từ Lã Tống phủ vận chuyển tới, chừng hơn ba mươi vạn thạch, xếp thành đống lớn trên bến tàu cảng Tuyền Châu, lao công ở bến tàu đang dùng xe cút kít để đưa gạo vào kho hàng.

Bình Luận (0)
Comment