Phạm Ninh thấy bình rượu còn đúng nửa bình, trong lòng cảm thấy hứng thú, lúc đứng bên ngoài cũng cảm thấy rượu này rất nặng, không giống rượu bình thường.
Phạm Ninh rót một ít ra bát thử, rượu này ít nhất cũng hai mươi độ.
Mà bình thường trong quán rượu thậm chí rượu còn nhạt hơn cả bia, uống vào chẳng khác nào rượu ủ.
Phạm Thiết Chu thoáng thấy đứa con định uống rượu, vội vàng nói: - Rượu kia con đừng uống, rất nặng đó!
- Phụ thân đây là rượu gì?
- Đó là của con La viên ngoại mang đến, là rượu nặng nhất ở Bình Giang Phủ chúng ta, tên là Bình Giang Kiều.
Trong lòng Phạm Ninh chợt nảy ra suy nghĩ, rượu này nếu cất thêm một chút thì sẽ thế nào nữa?
- Ninh nhi, con đến đây có chuyện gì vậy? Phạm Thiết Chu tiến lại, vừa cười vừa hỏi.
Phạm Ninh bỏ bát rượu xuống: - Là mẫu thân bảo con tới, người muốn phụ thân hôm nay về ăn cơm tối.
Phạm Thiết Chu cười nói: - Vì sao thế, chẳng nhẽ có chuyện gì vui sao?
- Có lẽ do con chuẩn bị tham gia kỳ thi thần đồng.
Phạm Thiết Chu mừng rỡ: - Con tham gia thi thần đồng?
Phạm Ninh gật đầu: - Hôm nay Viện chủ tìm con, con sẽ đại diện cho Diên Anh học đường đi thi.
Phạm Thiết Chu giờ mới hiểu sao bà vợ lại ăn mừng như thế!
Phạm Thiết Chu hoàn toàn hiểu suy nghĩ của vợ, kì thi thần đồng này, vợ nhà Lưu Nhị hàng xóm đã khoe ra không biết bao nhiêu lần rồi?
Mỗi lần như vậy nàng đều ôm đứa con ngốc khóc rất nhiều, giờ thì nàng có thể nở mày nở mặt được rồi.
Nghĩ đến bộ dạng ngây ngô của con trai ngày trước, trong thôn nếu đứa nào không thông minh cũng đều lấy Ninh nhi ra để tự an ủi: "Không quan tâm, ít ra so với A Ngốc nhà họ Phạm còn tốt hơn nhiều!"
Nhưng hôm nay con mình được tham gia kỳ thi thần đồng.mũi Phạm Thiết Chu bỗng cay cay.
Tuy y không giống nương tử vì chuyện này mà mừng rỡ phát điên nhưng cũng cho rằng đây là chuyện đại hỷ đáng giá để ăn mừng.
Phạm Thiết Chu cười: - Đợi ta thu dọn một chút rồi đi ra quán rượu Bạch Vân, hôm nay phải chúc mừng chứ!
Cả nhà Phạm Ninh ở quán rượu từ lúc trời còn sáng đến lúc trời đã tối đen.
Lúc này tuy đã sang xuân nhưng khí lạnh lúc đêm xuống cũng khiến người ta phải rùng mình, Phạm Ninh nắm chặt cái áo da dê, hắn quay đầu lại thấy mẫu thân vẫn chậm chạp đi ở phía sau, định làm gì đây?
- Mẫu thân, ăn thì cũng đã ăn rồi, người còn đang nghĩ cái gì đó?
- Đại Lang, không sai!
Trương Tam Nương bước nhanh hơn, nhìn ông chồng nói:
- Ta tính thấy quán rượu thu nhiều hơn của chúng ta trăm đồng?
- Không nhiều hơn!
Phạm Thiết Chu cười cười:
- Hai tiểu nhị ở quán lên chúc mừng Ninh nhi tham gia kỳ thi thần đồng? Ta liền thưởng cho hai đứa chúng trăm đồng.
- Thiếp nói mà!
Trương Tam Nương dài giọng, hết sức bất mãn:
- Rượu và thức ăn đã hết năm trăm hai mươi đồng lại còn thưởng thêm hai trăm đồng nữa, Phạm Thiết Chu! Ta không chú ý không ngờ chàng lại tiêu xài hào phóng vậy hả?
Phạm Thiết Chu bất đắc dĩ nói:
- Lâu lâu mới ăn một lần thôi! Không cần tính toán chi li như vậy đâu.
- Trong lòng thiếp không thoải mái, Ninh nhi tham dự kỳ thi này là dựa vào sự cố gắng của nó, chỉ dựa vào hai câu khen là chàng đã thưởng bọn chúng hai trăm đồng, sao chàng không thưởng cho Ninh nhi?
- Ta cái gì cũng không dám dùng, ở nhà liều mạng mà tiết kiệm, chàng thì hay rồi, vung tay cái đã cho ngay hai trăm đồng, chàng có biết hai trăm đồng này đủ sáu đấu gạo không hả! Đủ cả nhà ta ăn trong hai tháng đấy.
Phạm Thiết Chu nháy mắt cầu cứu con trai, nói giúp mình một hai câu.
Phạm Ninh chỉ cười trừ không nói gì, lúc này im lặng chính là vàng.
Ba người về đến nhà mà mẫu thân vẫn càu nhàu.
Vừa đi đến ngõ Phạm Thiết Chu phát hiện có gì đó không đúng, trước cửa có bóng một người đang ngồi, y lớn tiếng quát:
- Là ai?
Trương Tam Nương hoảng sợ, nàng theo phản xạ một tay ôm đứa con ra sau mình, rồi núp sau lưng chồng:
- Đại lang, có phải kẻ xấu không?
Lúc này bóng đen kia đứng dậy, sửa sang lại áo mũ:
- Đại ca, là ta!
Là tiếng của Lão tứ Phạm Đồng Chung, Phạm Thiết Chu thở phào nhẹ nhõm nói:
- Đệ lén lút trốn ở đây làm gì?
- Không thấy lạnh sao? Nơi này có thể tránh gió lạnh đó.
- Ta còn tưởng kẻ xấu, muộn vậy rồi đệ ăn cơm chưa?
Phạm Đồng Chung vừa lạnh vừa đói, gã vốn tính đến ăn cơm cùng nhưng kết quả đã không được ăn lại thấy cả nhà họ dường như vừa đi ăn ngoài quán rượu về, không ngờ không gọi mình?
Nếu là lúc trước Phạm Đồng Chung đã tức giận mà động chân động tay rồi nhưng hôm nay gã có việc phải nhờ vả Phạm Ninh nên đành nén nhịn trong lòng:
- Đại ca, đệ ăn rồi, đệ tìm A Ngốc có chút việc.
Trương Tam Nương lập tức mất hứng:
- Lão tứ, sao đệ lại vẫn gọi là A Ngốc, ta đã nói với đệ bao nhiêu lần rồi?
- Đại tẩu, xin lỗi, do ta quen miệng thôi.
Phạm Ninh thì cũng có chút hứng thú với Tứ thúc, sau chuyện lần trước thì giải quyết thế nào rồi?
Hắn chỉ biết sau này Tứ thúc còn đưa Tứ thẩm từ huyện thành về nhà nhưng không rõ nội tình ra sao?
- Tứ thúc, thúc tìm ta hả?
Phạm Đồng Chung gật đầu:
- Ừ! Ta tới trường cháu nhưng học đường đã đóng cửa nên ta đến đây tìm cháu, đợi cũng hơn nửa canh giờ rồi.
- Lão tứ, đệ tìm Ninh nhi làm gì?
Phạm Thiết Chu thắc mắc.
- Ta hỏi Ninh nhi một chút chuyện thôi, rất nhanh thôi, huynh và đại tẩu cứ vào nhà trước đi.
Phạm Thiết Chu thấy gã thần bí, cũng không muốn hỏi nhiều liền quay đầu về phía vợ bảo:
- Tam Nương, chúng ta cứ vào nhà trước cho họ nói chuyện.
Trương Tam Nương tuy lo lắng nhưng vẫn theo chồng vào sân, nàng nói nhỏ:
- Ninh nhi sẽ không sao chứ!
- Hừm! Nó là tứ thúc của Ninh nhi, nàng nghĩ cái gì vậy?
Trong con hẻm, Phạm Ninh cười mỉm hỏi:
- Tứ thẩm sao lại về nhà thế?
Nói đến chuyện này, Phạm Đồng Chung lại tức giận trong lòng nhưng do phải nhờ vả Phạm Ninh nên đành nén giận:
- Chuyện lần trước cháu hại ta thê thảm, ta đã không tính toán với cháu, lần này cháu nhất định phải giúp ta một chút.
- Vậy thúc nói trước đi, việc tứ thẩm về là thế nào?
Phạm Ninh vẫn không chịu buông tha gã.
Phạm Đồng Chung không có cách nào, đành nuốt hận nói:
- Cầu xin! Còn có thể thế nào nữa, nàng bắt ta viết giấy cam đoan, cha vợ cũng nói vài lời với ta, ta thề sẽ chuyên tâm học hành, tứ thẩm của cháu cũng xuôi lòng nên cùng ta trở về.
- Tứ thúc thật sự muốn chuyên tâm học hả?
Phạm Ninh thực sự không tin lắm, tứ thúc này luôn nghĩ một đằng làm một nẻo, làm người khác không tin tưởng được.
- Ta thế nào mà không muốn học, cháu cho rằng tứ thúc không có tự trọng sao?
Phạm Đồng Chung vỗ ngực, vẻ mặt như biết tự thay đổi hiên ngang lẫm liệt.
- Cho nên hôm nay tìm cháu giúp đỡ, việc kia cũng do cháu gây ra, cháu nhất định phải giúp ta lần này.
- Do ta gây ra sao?
Phạm Ninh không nhịn cười nổi nói:
- Tứ thúc, con cũng không cố ý làm rơi bao tiền xuống dưới cầu, phải là bao tiền kia gây ra chuyện chứ!
Phạm Đồng Chung sắc mặt đỏ ửng lên, cũng may là trời tối nên không nhìn ra, gã ngạc nhiên không biết tại sao A Ngốc biết chuyện rơi tiền kia?