Gã vội vàng ho khan hai tiếng, chuyển chủ đề:
- Chúng ta không nói chuyện này nữa, dù sao cháu cũng nể mặt ta, giúp ta một chút, coi như lần này là ta cầu xin cháu.
- Thúc nói trước là chuyện gì đi, sau đó ta mới quyết định có giúp thúc không?
Phạm Thiết Đồng thở dài:
- Ta nhận được một tin tức phủ học năm nay có ba suất chiêu sinh đặc biệt, không cần thi cũng không phải đóng học phí, ta thấy đó là cơ hội ngàn năm có một.
Phạm Ninh nhướn lông mày:
- Tứ thúc có nhầm không! Phủ học chiêu sinh thì có liên quan gì đến ta?
- Đúng là không có liên quan gì nhưng cháu có thể giúp ta.
Phạm Đồng Chung giải thích:
- Báo danh lần chiêu sinh đặc biệt này có ba điều kiện, thứ nhất là hoàn thành ít nhất một nghiệp huyện học, cái này ta phù hợp, thứ hai là tham gia thi Giải, cái này ta cũng được rồi chỉ có điều cái thứ ba hơi khó, ta sợ sẽ có chút vấn đề.
Phạm Ninh không nói gì, hai cái trước thì đại đa số mọi người đều đạt, có lẽ điều thứ ba mới là mấu chốt.
- Điều kiện thứ ba là gì?
- Điều kiện thứ ba là có thân sĩ nổi tiếng giới thiệu.
- Thân sĩ có tiếng?
Phạm Ninh gãi đầu:
- Tứ thúc, người ở huyện lăn lộn lâu như vậy chả nhẽ không quen ai?
Phạm Đồng Chung cười gượng:
- Tứ thúc cháu đúng là quen biết không ít thân sĩ có tiếng nhưng… Lần này người báo danh nhiều quá, thân sĩ bình thường sợ không được, cháu xem có thể nhờ Chu đại quan nhân đề cử ta không.
Hoá ra chủ ý của tứ thúc là thế này, Phạm Ninh liếc mắt nhìn hắngã để Chu đại quan nhân đề cử gã, gã không biết thế nào là xấu hổ sao?
Phạm Ninh cười tủm tỉm:
- Tứ thúc, lần trước thúc đã gặp Chu đại quan nhân, cháu nhớ thúc và ông ấy có mối giao tình, loại chuyện nhỏ nhặt này sao cần cháu đích thân ra, thúc tự gặp cũng được mà.
- Tên nhóc tinh quái nhà ngươi, rốt cuộc có giúp tứ thúc không?
- Tứ thúc biết cầu tiến đó là chuyện tốt, tiểu chất sao có thể không giúp? Chỉ là cháu quả thật vừa mới thiếu nợ Chu đại quan nhân một ân tình, mở miệng xin rất ngại, chi bằng thúc về nhà nói tứ thẩm ra mặt, con xem trọng thúc.
- Chỉ là ta và Chu đại quan nhân không phải chỗ quen biết thôi!
Làm sao mà không quen? Lần trước Chu đại quan nhân còn đưa lại người một tấm danh thiếp, mặt khác là thân hào nông thôn sao ông ấy lại không để ý?
Phạm Đồng Chung do dự một chút, dường như đúng là vậy, Chu đại quan nhân chỉ cho mình một tấm danh thiếp, ngoài ra còn có một vài người khác cũng muốn lấy lòng ông ấy nhưng ông ấy đều không để ý, chẳng lẽ Chu đại quan nhân nhìn mình với con mắt khác?
Phạm Ninh thấy tứ thúc đã lung lay, lại khua môi múa mép động viên thêm:
- Tứ thúc, tiền đồ của mình thì đương nhiên phải do chính mình cố gắng, người muốn Chu đại quan nhân cảm thấy có năng lực, có dũng khí, ông ấy mới có cái nhìn khác về thúc, tin cháu đi, thúc nhất định sẽ thành công.
Phạm Đồng Chung bị mấy lời cổ vũ của đứa cháu khiến đầu óc quay cuồng, gã cũng bắt đầu có lòng tin đối với bản thân, nói không chừng bản thân còn có thể thành công thật.
- Cầu xin thì cầu xin, nam tử hán đại trượng phu ta sợ cái gì?
- Vậy là tốt rồi!
Phạm Ninh tủm tỉm cười:
- Người có chí ắt làm được việc lớn, con tin tưởng thúc lần này có thể thành đại sự, chút việc nhỏ này không cần tiểu chất ra mặt.
Nhìn tứ thúc Phạm Đồng Chung tự tin gấp trăm lần lúc trước, thẳng người bước đi khiến Phạm Ninh thở phào nhẹ nhõm.
Phạm Ninh quay người đi vào nhà, vừa đến cửa phụ thân Phạm Thiết Chu và mẫu thân Trương Tam Nương vẫn đứng ở sân chờ hắn!
Phạm Thiết Chu thấy lão tứ vừa rời đi vội vàng hỏi:
- Ninh nhi, tứ thúc tìm con làm gì thế? Sao nó lại tâm trạng phấn chấn mà đi về thế?
- Thúc muốn đi học nhưng muốn được chiêu sinh đặc biệt gì đó nên muốn nhờ con đi tìm Chu đại quan nhân xin trợ giúp nhưng vừa được con đả thông tư tưởng, thúc quyết định tự đi gặp và xin Chu đại quan nhân rồi.
- Thằng nhóc tinh quái này!
Phạm Thiết Chu cười ha ha:
- Tuy nhiên tứ thúc con có trí tiến thủ thế là tốt.
- Tốt cái gì mà tốt!
Trương Tam Nương ở bên cạnh cười lạnh lùng:
- Đệ ấy lăn lộn huyện học không thành mới muốn đi phủ học, với đệ ấy đều là lăn lộn cả. Nếu đệ ấy đi phủ học thì vợ đệ ấy tính sao bây giờ?
Trương Tam Nương có ánh mắt tinh tường, nhìn ra vấn đề lớn nhất của lão tứ.
Phạm Thiết Chu tuy hiểu được cảnh Tứ đệ xa vợ có lẽ không ổn nhưng tứ đệ chịu đi phủ học, tự thân cầu tiến là tốt hơn.
Dù thế nào so với suốt ngày ở huyện chơi bời với đám bạn bè hư hỏng thì cũng không tốt chút nào.
…..
Một ngày vào buổi trưa nọ, Chu Nguyên Phủ đưa cháu gái Chu Bội đi ăn trưa xong liền đi ra từ tửu lâu Tam Thanh, một chiếc xe ngựa vô cùng lộng lẫy dừng ở trước cửa quán rượu.
Ông vừa định bước lên xe liền xuất hiện một người trẻ tuổi đi thẳng tới phía ông.
Hai cận vệ của Chu Nguyên Phủ giật mình, họ phản ứng nhanh, quay người lại, một trái một phải đồng thời túm chặt cánh tay người này.
Người đó là Phạm Đồng Chung, gã tốn mấy trăm đồng để nghe ngóng Chu Nguyên Phủ đang ăn trưa ở tửu lâu Tam Thanh, gã liền chờ ở ngoài, đúng là ông đến thật.
Phạm Đồng Chung vội vàng gọi to:
- Chu đại quan nhân, ta là thúc của Ninh nhi, chúng ta đã từng gặp nhau rồi.
Chu Nguyên Phủ giật mình, xua tay ra lệnh cho hai tên hộ vệ thả ra, nhìn gã một lúc thấy hơi có chút ấn tượng.
Ông ấy gật đầu một cái:
- Chúng ta có gặp nhau rồi, ngươi tìm ta có chuyện gì?
Phạm Đồng Chung vội vàng nói:
- Là như này, cháu ta ngại không dám gặp người, nó bảo ta tự tìm người, có chuyện ta nghĩ chỉ Chu đại quan nhân mới giúp được.
Chu Nguyên Phủ cười ha ha:
- Tên tiểu tử kia còn có lúc ngại ta sao? Ngươi nói đi! Việc gì, xem ta có thể giúp ngươi hay không.
Chu Bội nhìn Phạm Đồng Chung chằm chằm, kéo ông nội qua một bên nói:
- Phạm Ninh nếu muốn nhờ ông nội giúp thì nhất định sẽ tự mình đến, hơn nữa ta nghe Phạm Ninh kể về tứ thúc cậu ta suốt ngày chỉ chơi bời lêu lổng, không chịu làm ăn gì.
Chu Nguyên Phủ nói ý sâu xa với cháu gái:
- Có nên giúp hay không tự ông sẽ biết, rất nhiều chuyện hiện giờ ông nội làm, phải mười năm sau cháu mới hiểu, cũng đừng có quan tâm.
- Ông nội, con sợ người bị lừa.
Chu Nguyên Phủ không nhịn được cười ha ha.
Ông xoa đầu đứa cháu gái tủm tỉm cười:
- Ông nội ngươi là ai, người có thể lừa ta chắc chưa sinh ra đâu!
Chu Bội thấy ông nội không nghe lời khuyên của mình, trong lòng rất ấm ách liền lên xe ngựa trước.
Chu Nguyên Phủ tiến lại, nhìn gã một chút thấy gã bộ dạng cũng nghiêm chỉnh, làn da trắng, dáng người cao, có vài phần ngọc thụ lâm phong.
Trong lòng cũng có chút thiện cảm với Phạm Đồng Chung, liền chỉ vào quán rượu nói:
- Bên ngoài gió lớn quá, ta vào trong kia nói chuyện!
Phạm Đồng Chung vừa vui sướng vừa hơi sợ, vội vàng đi theo Chu Nguyên Phủ vào quán.
Chu Nguyên Phủ ngồi xuống, cũng chỉ xuống:
- Ngươi cũng ngồi xuống đi!