- Không thành vấn đề, không cần phải mượn, chẳng phải chỉ là ba trăm quan tiền thôi sao! Ta đưa cho Vương đô sự, coi như là chúng ta kết giao bằng hữu.
Vương Cần Anh vôi vàng xua tay:
- Như vậy thì thật không biết xấu hổ, ta không thể lấy không của Liễu nha nội được!
- Là thế này, gia tộc bọn ta cũng đang muốn đầu tư đồ gỗ Côn Châu, nhưng chỉ sợ không an toàn, Vương đô sự có thể cho ta biết Côn Châu đóng quân có nhiều không? Có cái gì không phòng ngự không, ta nghe nói Liêu quốc cũng có thủy quân, Côn Châu có thể bị thủy quân Liêu quốc công chiếm không, nếu chẳng may bị công chiếm, nếu gia tộc bọn ta đầu tư thì xong rồi, nếu Vương đô sự có thể nói cho ta biết, thì coi như ba trăm quan tiền là phí cố vấn.
Vương Cần Anh hơi do dự, Vương Dũng ở một bên nói:
- Đại ca, ngày mai là hạn cuối rồi, huynh không lấy tiền, nhà bị người khác mua đi mất, huynh sẽ hối hận mà khóc thôi!
Vương Cần Anh quyết định, nói với Liễu Tùy Phong:
- Ta cho huynh biết một tin tức tuyệt mật, nhưng ngàn vạn lần huynh không được nói ra.
- Huynh yên tâm đi, ta nói cho ai được đây?
Vương Cần Anh hạ giọng nói:
- Liêu quốc quả thật sắp tấn công Côn Châu, nhưng ở nửa đường, thủy sư quân Tống mai phục, Liêu quốc có sáu mươi thuyền trên biển toàn quân đều bị giết, gia tộc các người cứ yên tâm đầu tư đi!
- Thủy sư quân Tống từ đâu lấy được tin tình báo đó? Có thể tin được không?
- Thật xin lỗi, ta cũng không biết, phạm vi quyền lực của ta chưa đạt đến cấp bậc tình báo này, trừ phi ta có thể thăng chức làm tham sự, ta có thể thay Liễu nha nội nghe ngóng tin tức.
- Ha ha! Nếu là tin tình báo tuyệt mật thì coi như xong, ta chỉ tò mò thôi, đa tạ Vương đô sự đã cung cấp tin tức, ta lập tức liên lạc với gia tộc.
Liễu Tùy Phong cầm ba mươi lượng hoàng kim đưa cho Vương Cần Anh, y liền cáo từ, Vương Dũng tiễn Liễu Tùy Phong ra ngoài.
Vương Cần Anh đưa tay vuốt ve ba thỏi hoàng kim, khóe miệng lộ ra một tia cười lạnh, khó phát hiện ra được.
Trong phòng của chưởng quỹ nhà trọ, Chu chưởng quỹ nghe Liễu Tùy Phong báo cáo xong rồi thở dài nói:
- Ngay cả chuyện sáu mươi chiếc thuyền cũng nói hết ra rồi, tin tình báo của y chắc là thật, thủy sư quân Liêu toàn quân bị diệt rồi.
Chu chưởng quỹ khoanh tay đi vài bước rồi lại hỏi:
- Y nói quân Tống mai phục ở nửa đường?
- Vâng! Ta còn hỏi riêng y, làm sao quân Tống có được tình báo?
- Y nói sao?
- Y nói cấp bậc của y không biết được tình báo loại này, nếu y có thể thăng cấp thành tham sự, thì y sẽ có thể nói cho ta biết.
- Lời này của y có ý gì?
- Ta cảm thấy tên Vương Cần Anh này quả thực rất tham, y muốn ám chỉ ta giúp y thăng quan đó! Thật ra là muốn ăn thêm chút tiền.
Chu chưởng quỹ trầm tư chốc lát rồi nói:
- Nếu tên Vương Cần Anh này đáng tin cậy, thì bồi dưỡng y là chuyện có thể, nhưng nhất định phải tìm hiểu kĩ, phòng ngừa y bán đứng chúng ta, như vậy đi, phái người theo dõi y ba ngày, theo dõi nhất cử nhất động của y, phải chắc chắn được rằng y chính là một quan viên thất bại bình thường.
- Ta hiểu rồi! Ta sẽ sai người theo dõi y.
Liễu Tùy Phong đi xuống, Chu chưởng quỹ nhíu mày, ông ta vẫn chưa có cách nào nói tin tức sáu mươi thuyền toàn quân bị giết cho Liêu quốc, như vậy e rằng Xu Mật Viện sẽ không vừa lòng, y nhất định phải nói cho Liêu quốc, quân Tống từ đâu lấy được mật báo, thời gian rất cấp bách, y không có cách nào kéo dài quá lâu.
- Hy vọng Vương Cần Anh là một người có thể tin cậy.
Chu chưởng quỹ lẩm bẩm.
ou have paid 30 points for this content
Sáng hôm sau, chưởng quỹ Chu Khuyết đi tới Liêu quốc để báo cáo những thông tin mới nhất, nhưng lại bị Tiêu Trường Anh chủ sứ Tống Triều ở Liêu Quốc mắng chửi rất cay độc, cũng khó trách Tiêu Trường Anh mắng gã, cấp dưới báo cáo thông tin, chỉ báo cáo những tin dữ, nhưng lại không đề xuất phương án giải quyết, đổi lại người nào là cấp trên đều sẽ nổi giận.
Chu Khuyết chỉ báo cáo thuyền vận binh của Liêu quốc bị thủy quân quân Tống phục kích, toàn quân bị tiêu diệt, lại không nói thuỷ quân quân Tống tại sao lại nắm rõ được thông tin tình báo về thuyền vận binh của Liêu quốc, báo cáo tình hình chỉ báo cáo phân nửa, kết quả là phải chịu đựng trận lôi đình của Liêu đế Gia Luật Hồng Cơ.
Chu Khuyết phiền loạn trở về nhà trọ, Liễu Tùy Phong cũng trở về rồi.
- Sáng hôm nay, Vương Cần Anh đã mua lại tòa nhà, thủ hạ của tôi tận mắt nhìn thấy, Vương Cần Anh ở trạm giao dịch buôn bán ra giá rồi trả giá với ông chủ, cuối cùng một văn tiền cũng không được bớt, lấy giá bảy trăm quan tiền mua chín phần tiểu viện ở bên ngoài Cựu Tào Môn, vui mừng đến nỗi nhảy dựng lên.
- Tiểu viện ở bên ngoài Cựu Tào Môn, chỉ còn chín phần đất, chẳng lẽ rẻ như vậy sao?
Chu Khuyết có chút nghi hoặc, ngôi nhà bên ngoài Cựu Tào Môn đơn giá mỗi mẫu có lẽ vào khoảng tầm trên dưới hai ngàn quan, vì sao Vương Cần Anh mua lại rẻ như vậy?
- Tôi đã đặc biệt đi điều tra ngôi nhà đó, đó là ngôi nhà không bình thường, trong ba năm đã chết mất hai người, một người bị bệnh chết, một người khác là bị giết chết, cho nên mới bán rẻ như vậy, mà Vương Cần Anh hẳn là cũng biết, nhưng gã lại ham rẻ.
Những hoài nghi trong lòng Chu Khuyết đã tiêu tan đi rất nhiều, ông ta cũng rất thích các quan viên ham lợi ích, loại người này muốn khống chế tương đối dễ dàng, ông ta ngẫm nghĩ một chút hỏi:
- Ngươi cảm thấy Vương Cần Anh này đáng tin không?
Liễu Tùy Phong gật đầu:
- Vương Dũng là một người đáng tin cậy, nếu y đã nói Vương Cần Anh đáng tin, tôi cũng cảm thấy có thể tin được.
Áp lực của Chu Khuyết quá lớn, không thể cứ tiếp tục dây dưa, ông ta đưa ra quyết định, nói với Liễu Tùy Phong:
- Ta muốn biết là ai đã bán đứng thuỷ quân Liêu quốc cùng tình báo về xưởng đóng tàu, quân Tống làm sao biết được Đông Kinh trống không, ngoài ra, ta còn muốn lấy một viên thiết hỏa lôi mất hiệu lực, ngươi đi đàm phán với Vương Cần Anh, chỉ cần y làm ta hài lòng, y muốn bao nhiêu tiền cũng không thành vấn đề.
Giữa trưa, Vương Cần Anh đi vào Xu Mật Viện. Hải ngoại kinh lược phủ bắc nha và Xu Mật Viện thường có công văn trao đổi qua lại, Vương Cần Anh xuất hiện ở đây là rất bình thường, y thường xuyên đến đây đưa một số công văn.
Xu Mật Viện là một công trình kiến trúc khổng lồ chiếm diện tích hơn chục mẫu, ở giữa là hoa viên, hai bên đều là các tòa nhà ba tầng, bên trong còn có một khoảng sân nhỏ, là phòng nghỉ của các quan cao ở Xu Mật Viện.
Vương Cần Anh đi đến lầu hai của tòa nhà phía Đông, đi thẳng đến cuối cùng, bên trong là một bộ phận chức năng chiếm diện tích bốn phòng, tấm biển bên trên treo "Khu liên lạc hậu cần Tuyên Phủ Sứ Hà Bắc" gần như tất cả các Tuyên Phủ Sứ ở Xu Mật Viện đều có các khu liên lạc chuyên biệt, cho nên đây là một phòng chức năng rất thường gặp ở Xu Mật Viện.
Nhưng "Khu liên lạc hậu cần Tuyên Phủ Sử Hà Bắc" này lại có một cái tên khác không muốn cho người ta biết đến, là "Khu liên lạc tình báo kinh thành tham mưu doanh của Liêu quân" trên thực tế nó chính là tổ chức nội gián của Liêu quân ở kinh thành.