Đại Tống Siêu Cấp Học Bá (Dịch Full )

Chương 933 - Chương 930

dai tong sieu cap hoc ba
Chương 930
 

Mấy ngày hôm trước, Liễu Tùy Phong bắt gặp một gã quan viên của Hỏa Dược Ty thuộc Quân Khí Giám. Y đã hao tổn rất nhiều năng lực mới có thể kết nghĩa huynh đệ cùng gã này.

- Thế nào, thăm dò được gì về thiết hỏa lôi không?

Liễu Tùy Phong vừa bước vào cửa, Chu chưởng quỹ đã vội hỏi han.

Hai năm qua, thứ mà Chu chưởng quỹ mong muốn nhất là tìm ra phương pháp và chế tạo ra thiết hỏa lôi. Theo thông tin bí mật mà Liêu quốc phát hiện được từ giai cấp cao tầng của triều Tống, Tống triều đã nghiên cứu chế tạo ra được một loại hỏa khí uy lực hùng mạnh, tên là thiết hỏa lôi.

Hỏa khí của Liêu quốc, đám thợ thủ công vừa nghe xong đã hiểu, bọn họ cũng làm ra xác hỏa lôi bằng gỗ, xác hỏa lôi bằng sứ, cũng muốn chế tạo ra xác hỏa lôi sắt, nhưng nghiên cứu hai mươi năm rồi cũng không thành công, thật không ngờ tới Tống triều lại có thể chế tạo ra trước một bước, khiến cho đám thợ của Liêu quốc vừa căng thẳng lại vừa mong đợi, bọn họ muốn làm nhưng không được thì đành phải chờ thông tin tình báo.

Đây là nhiệm vụ Hoàng đế Liêu quốc Gia Luật Hồng Cơ đã đích thân chỉ thị xuống, khiến cho Chu chưởng quỹ có áp lực như tảng đá đè nặng.

Liễu Tùy Phong cũng không khách khí, đi vào ngồi xuống nói:

- Muốn làm hỏa khí không hề đơn giản, cần phải gia tăng tinh thần, thể lực và tiền của.

- Vương Dũng đã là phó quản sự của Quân Khí Ty rồi, gã còn không muốn làm tới nơi tới chốn?

- Gã biết thiết hảo lôi này căn bản ở kinh thành không chế tạo được mà phải ở hải ngoại Côn Châu mới làm được, sau khi chế ra thì đặt ở kho Quân Khí Giám, đặc thù của kho hàng là mỗi viên thiết hỏa lôi đều được đánh số, cho dù có quá hạn hay mất hiệu lực cũng nhất định phải đưa về Côn Châu để tiêu hủy, đám thợ cũng chưa từng nhìn thấy thiết hỏa lôi có hình dáng như thế nào.

Chu chưởng quỹ lập tức lộ ra vẻ thất vọng:

- Vậy còn có biện pháp nào không?

- Ta cũng không biết có được không, Vương Dũng đã lấy chỗ tốt của chúng ta, mà lại không làm được việc, gã rất áy náy, vừa lúc có một đường huynh ở nước ngoài đang phụ trách sư vụ Côn Châu, gã có thể dẫn đường huynh đó đến giới thiệu với ta.

- Sự tình của Côn Châu mưu tính ở hải ngoại đã sớm không thuộc về sự cai quản của Kinh Lược Phủ, đây phải tìm Hải ngoại Ty Tào dưới Tam Ty mới đúng chứ!

- Chưởng quỹ hồ đồ rồi, năm nay kinh lược phủ hải ngoại trực thuộc Tri Chính Đường rồi, ngươi đã quên rồi sao?

Chu chưởng quỹ lập tức nhớ ra, mặc dù mấy năm trước Côn Châu cũng chia cho Tri Chính Đường, nhưng năm nay, sau khi Phạm Ninh từ chức, Tri Chính Đường một lần nữa tiếp quản Hải ngoại Kinh Lược Phủ, cũng phân nó ra thành bắc nha và nam nha, bắc nha phụ trách Côn Châu, Trường Châu và Lưu Cầu phủ, nam nha phụ trách Nam Dương và đại lục phía nam, nam nha ở Tuyền Châu, mà bắc nha thì lại ở kinh thành.

- Tình báo về phương pháp điều chế kiểu này phải tuyệt đối bí mật, người bắc nha có thể muốn làm là làm sao?

Chu chưởng quỹ hoài nghi hỏi.

Liễu Tùy Phong nói:

- Muốn tìm được cách điều phối, ta dự đoán là không có khả năng, ta nghĩ, có thể làm cho một viên thiết hỏa lôi mất đi hiệu lực, đưa về Côn Châu, như vậy thì gã có thể lén lấy một viên.

Chu chưởng quỹ vỗ đùi, đó quả là một kế sách tốt, đưa viên đã mất đi hiệu lực cho thợ của chúng ta nghiên cứu, sau đó mình cũng có thể hoàn thành được nhiệm vụ.

- Nhược điểm của quan viên đó là gì? - Ông ta vội vàng hỏi.

- Ta nghe ngóng phía Vương Dũng rồi, đường huynh này của hắn ta muốn mua nhà ở kinh thành nhưng không đủ tiền, gấp đến độ sứt đầu mẻ trán, chúng ta tranh thủ đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi cho hắn, nhất định có thể mua chuộc được gã.

Chu chưởng quỹ lập tức nhớ tới, sau khi nhận được nhiệm vụ không lâu, triều đình đã lệnh cho ông ta lập tức thăm dò tình báo đội tàu Liêu quốc đi Côn Châu, thông qua tên quan viên bắc nha này mà dễ dàng nghe ngóng.

Chu chưởng quỹ lập tức đập bàn:

- Không thành vấn đề, gã muốn bao nhiêu tiền, ta đều đưa hết!

Trong Hải Ngoại Kinh Lược Phủ, sau khi tạm rời cương vị công tác Phạm Ninh đã bươn trải khá là bi thảm, chẳng những không có binh quyền, hơn nữa, Hải Ngoại Ty Tào xác nhập dưới quyền Tam Ty, sau đó lại hủy, chia Hải Ngoại Kinh Lược Phủ thành bắc nha và nam nha, bắc nha ở kinh thành, phía dưới lại chia làm ba ty tào, trong đó phụ trách Ty Tào Côn Châu là một quan viên tên Vương Cần Anh, xuất thân tiến sĩ năm Hoàng Hữu thứ năm, hơn ba mươi tuổi rồi mới lăn lộn đến một chức quan bát phẩm nhỏ bé.

Ở bên trong phòng riêng của một quán rượu, phó quản sự Hỏa Khí Cục là Vương Dũng đang giới thiệu Liễu Tùy Phong cho đường huynh Vương Cần Anh.

- Liễu nha nội rất coi trọng ta!

Vương Cần Anh tay chân luốn cuống hướng về phía Liễu Tùy Phong giải thích:

- Ta chỉ là một quan bát phẩm đô sự nhỏ nhoi mà thôi, phụ trách và liên hệ Côn Châu đều là quan lục phẩm, ta làm sao có thể quản được bọn họ.

- Một chút hiểu lầm nhỏ thôi, không ảnh hưởng đến phong nhã, Vương đô sự mời ngồi.

Liễu Tùy Phong nhiệt tình mời Vương Cần Anh ngồi, Vương Dũng ở một bên nói:

- Nhà Liễu nha nội là nhà quyền quý phủ Đại Danh, chỗ ngồi này và quán rượu chính là của nhà y, kinh thành còn vài sản nghiệp nữa, nhiều tiền phung phí không hết, chính xác là con ông cháu cha!

- Câu này của lão Vương đúng là không hiền hậu, cái gì gọi là nhiều tiền tiêu hoài không hết, ở kinh thành kẻ có nhiều tiền không thiếu, lời này của ông mà truyền ra ngoài, ta cũng không cần ở kinh thành này lăn lộn nữa.

- Ta ăn nói lỗ mãng rồi, ta sẽ không nói nữa, Liễu nha nội ngàn vạn lần đừng nóng giận.

- Ha ha! Ta cũng là người thô kệch thôi, chỉ làm chân chạy vặt cho gia tộc ở kinh thành, không giống như Vương đô sự, người ta xuất thân tiến sĩ, tiền độ rộng mở!

Liễu Tùy Phong kính Vương Cần Anh một chén rượu, lại cười hỏi:

- Nghe nói Vương đô sự muốn mua nhà ở kinh thành?

Vương Cần Anh khoát tay:

- Mua nhà gì chứ chỉ muốn mua một tiểu viện nho nhỏ ngoài thành thôi, bảy tám phần đất là đủ, mời cha mẹ từ nông thôn lên ở, không muốn đi thuê nhà nữa.

Liễu Tùy Phong suy nghĩ một chút nói:

- Vương đô sự tính mua viện tử giá bao nhiêu tiền?

- Ta nhìn trúng một gian viện tử, diện tích một mẫu đất, ở thành đông, chủ nhà ra giá bảy trăm, cái giá này tuy rằng rất rẻ, lại gần cửa Tào, nhưng dù sao cũng là ở bên ngoài thành, chủ nhà chỉ cho ta thời gian năm ngày, ta phải đi khắp nơi để vay tiền.

- Vương đô sự còn thiếu bao nhiêu?

- Còn thiếu 300 quan nữa! Ngày mai là hạn cuối rồi, ta sắp buồn chết mất thôi.

Vương Cần Anh sở dĩ tới dùng cơm, chính là vì em họ Vương Dũng nói cho y biết, Liễu Tùy Phong này nguyện ý cho y vay tiền, đây là hy vọng duy nhất của y rồi, nói xong, y mong chờ nhìn Liễu Tùy Phong.

Liễu Tùy Phong ha hả cười nói:

- Tiến sĩ không phải đều có rất nhiều tiền sao?

- Ôi? Đó là bám cành cây cao, con nhà quyền quý, ta mặc dù là tiến sĩ nhưng đã sớm lập gia đình, hơn nữa thứ tự thi đỗ cũng thấp, người ta căn bản không vừa mắt, chỉ dựa vào một chút bổng lộc sống qua ngày, cũng may năm trước đi một chuyến Côn Châu, người ta tặng cho ta một hạt châu, trở về bán được ba trăm quan tiền, lúc này mới tính là có được một khoản nho nhỏ, mới có ý định mua nhà.

Bình Luận (0)
Comment