- Các huynh đệ ty tình báo phát giác rằng tửu lâu Bảo Hòa rất khả nghi, cửa hàng bọn họ có rất nhiều khách nhân đều đến từ Liêu quốc, nhưng chưởng quỹ và tiểu nhị quán này lại không có nguồn gốc từ Liêu quốc, vậy mà thu hút nhiều khách nhân Liêu quốc, thế này có vẻ không hợp lẽ thường.
- Vậy làm sao phát hiện tửu lâu Bảo Hòa có quan hệ với Liêu quốc?
- Các huynh đệ giám thị Liêu Quốc Quán, phát hiện rằng, chỉ trong tháng này, có người đàn ông trung niên năm lần ra vào Liêu Quốc Quán, khi đi vào mang theo tay nải, khi đi ra lại tay không, thực khiến người khác nghi ngờ, các huynh đệ liền theo dõi và phát hiện rằng gã là chưởng quỹ của tửu lâu Bảo Hòa.
Phạm Ninh gật đầu:
- Tập trung tiếp cận tửu lâu Bảo Hòa, nếu phát hiện đó đúng là cứ điểm tình báo của Liêu quốc, như vậy chúng ta có thể lợi dụng đó để thi hành kế hoạch Hoàn Nhan.
- Ty chức đã rõ!
Lưu Khuê thực sự khâm phục thống soái trẻ tuổi này, mặc dù là quan văn, nhưng lại mưu tính sâu xa, tuyệt đối không cổ hủ, lại muốn dùng kế ly gián châm ngòi cho Liêu quốc nội loạn.
- Đi thôi! Quay về chỉnh lí tình báo của Yến Sơn Phủ một chút, ta muốn xem xét chi tiết.
Lan Khuê gật đầu, cáo từ lui xuống.
Phạm Ninh lại nhấc bút viết xấu chương, tin hỏa thiêu Đông Kinh tuy rằng nhanh chóng truyền cho kinh thành, nhưng hắn còn phải viết một phần báo cáo chi tiết, buổi sáng sớm nay hắn mới được Hàn Vọng kể lại tỉ mỉ tin chiến trận, liền muốn viết ra một báo cáo mới.
Theo lý thuyết, hắn sao chép lại báo cáo của Hàn Vọng, sau đó gửi cho hoàng đế và triều đình, cũng như nhau thôi.
Nhưng không đơn giản như vậy, Phạm Ninh không chỉ muốn viết những trận chiến đã trải qua vào chiến báo, còn muốn viết nguyên nhân cuộc tập kích bất ngờ lần này, cùng ảnh hưởng của nó với Liêu quốc.
Quan trọng hơn là, tập kích Đông Kinh chỉ là một bộ phận của chiến dịch Bột Hải, còn có chiếm giữ Hoa Đảo, cùng Liêu quân trên biển đại chiến quy mô lớn, phải báo cáo chiến dịch Đông Kinh và Hoa Đảo cùng lúc, vậy mới là báo cáo trọn vẹn.
Phạm Ninh rất nhanh viết xong báo cáo, đọc một lần, kí tên, đóng dấu, bỏ cùng danh sách chiến lợi phẩm rồi cho vào hộp gỗ, phân phó người đưa đi kinh thành.
***
Thượng tuần tháng mười hai, tất cả các báo giấy đều đưa tin tức quân Tống đánh lén Liêu Dương Phủ thành công đã được mấy ngày, nhưng không khí xao động vẫn chưa có dấu hiệu tiêu tan, trong các quán trà, tửu điếm vẫn sôi nổi thảo luận việc này như trước, hơn nữa lại càng kỳ vọng cho tương lai sau này.
Giữa trưa, ở phía tây kinh thành, trong tửu lâu đầy khách nhân.
Quán rượu này thuộc loại kinh điển, phía trước là tửu lâu, phía sau là khách điếm, diện tích khoản chừng sáu mẫu, quán rượu hai mẫu, nhà trọ bốn mẫu.
Giống như những quán rượu khác, khách trong quán rượu Bảo Hòa sôi nổi thảo luận chuyện quân Tống tập kích thành Đông Kinh Liêu quốc.
- Hóa ra Liêu quốc căn bản không có thủy quân, thủy quân Đại Tống chúng ta còn không phải là sở trường rồi sao?
- Cũng không phải là Liêu quốc không có thủy quân, nghe nói Liêu quốc cũng có huấn luyện một chi thủy quân, nhưng nửa đường bị tiểu Phạm tướng công dẫn thủy quân tiêu diệt toàn bộ rồi.
- Liêu quốc rõ ràng có ý đánh Côn Châu, khó trách chọc tới Tiểu Phạm tướng công, Côn Châu kia không phải do một tay tiểu Phạm tướng công đánh chiếm tạo nên sao.
- Không riêng Côn Châu, toàn bộ hải ngoại đều do tiểu Phạm tướng công gây dựng nên.
- Này này hai người các ngươi nói đi đâu thế, chúng ta đang nói chuyện Đông Kinh của Liêu quốc cơ mà!
Một lão già bưng chén rượu rung đùi đắc ý nói:
- Đêm qua chợt nghe trống thắng trận, quân Tống heo biến thành hổ, thật hiếm thấy! Quân đội chúng ta không ngờ cũng có thế tiến vào đô thành Liêu quốc, đốt trụi hoàn cung, rửa mối sỉ nhục trăm năm qua.
- Hoàng lão trượng, chẳng lẽ Liêu quốc cũng từng tiến vào đô thành chúng ta?
Lão già chỉ hai người nhỏ tuổi:
- Vậy là các ngươi không biết, năm đó người Khiết Đan cũng từng chiếm lĩnh Biện Lương, bất quá khi đó chưa phải là Đại Tống, người Khiết Đan đã diệt Hậu Tấn, Gia Luật Đức Quang ở Khiết Đan sửa đổi quốc hiệu, nhưng bách tính Trung Nguyên đều khởi nghĩa tiến công Liêu quốc, Gia Luật Đức Quang mới bị bức lui về phương bắc, lúc gần đi dùng một mồi lửa đốt trụi hoàng cung Hậu Tấn, bắt mấy ngàn cung nữ và hoàng phi đi.
- Cho nên lão nhân gia người nghe quân Tống lại đốt hoàng cung Liêu quốc, cũng rất hả giận đúng không?
Lão già ha hả cười:
- Đó là đương nhiên, ta hận không thể tự mình lao đến hoàng cung Liêu quốc, bắt vài cung nữ, hoàng phi trút giận.
Mọi người cười to, một người trẻ hài hước nói:
- Lão gia tử lớn tuổi như vậy, vẫn hùng phong không giảm, theo ta thấy, Thái hậu Liêu quốc là xứng với ngài nhất đấy.
Mọi người lại cười to một trận, sắc mặt chưởng quỹ lúc đỏ lúc trắng, tiến về trước giải thích:
- Liêu Dương phủ chẳng qua chỉ là thủ phủ thứ hai, hoàng phi thái hậu kì thực đều là ở Thượng Kinh! Đông Kinh kỳ thật chính là một tòa hành cung trống không, diện tích trên dưới trăm mẫu, cũng không phải là cả hoàng cung, những tướng lĩnh này đều thích khoa trương khoe công trạng nhận bổng lộc, nghe thì có vẻ hùng tráng lắm nhưng thực tế thì không đến mức ấy đâu.
- Chẳng lẽ Chu chưởng quỹ đã từng đi Liêu Dương? Sao lại biết rõ ràng như vậy?
- Cũng không phải như vậy, chẳng qua chỗ ta nhiều khách Nam khách Bắc, nghe được nhiều tin tức nên ta biết được nhiều một chút.
Lại có một người trung niên nói:
- Tuy nhiên nghe nói bắt được mấy trăm đại thần, hoàng tộc, ta cảm thấy là sự thật, có thể cùng Liêu quốc trao đổi rất nhiều dân chúng đã bị bắt đi.
- Ngoại trừ bắt được không ít đại thần, nghe nói còn mò ra không ít của cải.
Nhóm tửu khách càng nói càng hăng say, Chu chưởng quỹ nghe không nổi nữa, một mình tức giận trở lại phía sau khách điếm.
Nhà này cùng tửu quán đúng là cứ điểm tình báo trọng yếu tại kinh thành Đại Tống, tin tức tình báo thu thập được đều giao cho sứ giả Liêu quốc thường trú tại kinh thành Đại Tống, sau đó bọn hắn gửi thư chim ưng trở về.
Chu chưởng quỹ đúng là một người Liêu quốc có khuôn mặt người Hán, người U Châu, tổ tiên của gã một trăm năm trước là quan viên Liêu quốc, chính gã cũng là tham sự Nam Xu Mật Viện, đảm nhiệm chức vụ tại Đông Kinh Liêu quốc, mấy năm trước được phái đến kinh thành Đại Tống, trở thành thủ lĩnh nhóm tình báo kinh thành.
Cho nên, khi gã nghe được Đông Kinh bị quân Tống tập kích bất ngờ, hoàng cung bị đốt, quan viên bị bắt thì lòng đau như cắt, cố gắng không biểu hiện ra ngoài, chỉ có thể tận lực cải chính một chút những bàn luận quá mức, tỷ như các loại đề tài nói về hoàng phi Thái Hậu.
Chu chưởng quỹ ngồi một mình trong phòng buồn phiền, lúc này, bên ngoài vang lên tiếng bước chân, tiếng bước chân rất quen thuộc, chỉ sợ tin tức gã chờ đợi đã đến rồi.
Một người đàn ông trung niên từ ngoài tiến vào, họ Liễu, cũng là người Hán U Châu, sau khi đến kinh thành thì đổi tên là Liễu Tùy Phong, y là phụ tá đắc lực nhất của Chu chưởng quỹ, ánh mắt của Liễu Tùy Phong rất độc, có thể nhận ra y mặc rất nhiều loại thường phục đến quán rượu để ăn cơm cùng với các quan viên, sau đó sẽ từ từ lôi kéo làm quen, tìm mọi cách để lấy được tin tức.