Phạm Ninh vừa quay đầu lại, giật mình, bên ngoài vậy mà đứng đầy dân chúng nghe hỏi chạy tới.
Hắn khiến người ta kéo ra lều lớn, rồi nhìn mọi người cười nói:
- Các ngươi nói đến Thiết Chu Khứ Viêm Dược, đó quả thật là danh dược của Giang Nam, quân đội cũng trang bị một lượng lớn, ta sẽ sắp xếp phân phát cho mọi người.
Thiết Chu Khứ Viêm Hoàn chính là một loại dược vật tiêu viêm dựa theo mệnh lệnh của phụ thân Phạm Ninh Phạm Thiết Chu, trên thực tế chính là viên Bồ Địa Lam Tiêu Viêm của đời sau, dùng cây Bồ công anh, Khổ địa đinh và Rễ bản lam cùng với Tinh bột pháo chế thành dược hoàn, đối với giảm nhiệt có hiệu quả rất tốt.
Sau khi Phạm Thiết Chu qua đời, Phạm Ninh liền đem phương thuốc này công khai ra, rất nhanh đã nổi danh tại khu Giang Nam và Giang Hoài, đặt tên là Thiết Chu Khứ Viêm Hoàn.
Loại dược này và Tam Thất Kim Sang Dược đều được chuẩn bị một lượng lớn ở trong quân đội, cấp cho dân bị nạn ngược lại không có vấn đề gì, có thể ngăn ngừa bệnh truyền nhiễm từ đường hô hấp.
Lúc này có người hỏi:
- Một nhà của anh họ ta năm ngoái dời tới Nam Đại Lục, không biết tình hình của bọn họ như thế nào rồi?
Phạm Ninh nhất thời nhớ tới, nhóm di dân đầu tiên của đại lục phía nam là đến từ Định Châu, hắn cười nói:
- Trước đó không lâu ta mới từ Nam Đại Lục trở về, ta có quyền lên tiếng nhất, Nam Đại Lục đã xây dựng thành công huyện đầu tiên, gọi là huyện Nam Định, dân chúng Định Châu là chủ yếu, bọn họ mỗi người có thể giành được mười khoảnh ruộng đất, cũng chính là một nghìn mẫu, ruộng đất phì nhiêu, nguồn nước sung túc, ánh mặt trời xán lạn, chủ yếu trồng trọt lúa mì và cây ngô, mỗi gia đình đều có nhà mười mẫu, tường viện cao lớn, phòng ốc chắc chắn, ít nhất trong vòng ba trăm năm, con cháu của họ không cần giao một đồng tiền thuế phú nào cho quan phủ, cũng không có lao dịch, bên kia chuyện nam nhân thích nhất chính là buổi tối tụ tập ở trong tửu lầu uống rượu nói chuyện phiếm, sau khi uống xong rượu cùng đi nhà tắm ngâm mình, mỗi ngày đều như vậy.
Mọi người nghe được thì lấy làm khoan thai, một đại hán hỏi:
- Nhưng đi tửu lầu uống rượu cần tiền, không có tiền thì phải làm sao?
- Không có tiền thì đi kiếm, lúc việc nông nhàn rỗi thì vào công trường tinh luyện kim loại, đi nông trường quan phủ nuôi trâu nuôi dê, đi bến tàu vận chuyển hàng hoá, tiền công rất cao, cũng không tính là cực khổ.
- Bên đó có thể lấy được vợ không?
Một người trẻ tuổi hỏi.
Phạm Ninh ha hả cười:
- Bên kia có một công trường dệt vải, bên trong có năm nghìn tiểu cô nương Nhật Bản tuổi trẻ xinh đẹp, đều mười sáu mười bảy tuổi, các nàng ban ngày làm việc, đêm tối tập trung lại học tập tiếng Hán, tất cả mọi người đều nên biết, Côn Châu, Lã Tống, Lưu Cầu có rất nhiều nhà đều cưới tiểu cô nương Nhật Bản, các nàng đều xuất thân bần hàn, dáng vẻ mong manh, lại có thể chịu khổ nhọc, cưới các nàng sinh con dưỡng cái, dù sao cũng nuôi dưỡng được rất tốt, học tập cũng miễn phí, mỗi nhà đều có thể sinh một đàn con, sau này già rồi con đàn cháu đống.
***
Lúc Phạm Ninh rời đi, xung quanh lều lớn đã tụ tập vài trăm người, mỗi người đều nghe đến mê mẩn rồi.
Chương Kiệt cảm khái nói với Phạm Ninh:
- Dự đoán là tối đêm nay, sẽ có rất nhiều nhà ngủ không được, tướng công đã gieo vào lòng họ hạt giống đi hải ngoại rồi!
Phạm Ninh thản nhiên cười:
- Ta cũng không phải là lừa dối bọn họ, lời ta nói là sự thật, đi Nam Đại Lục có mấy ngàn hộ gia đình, không có một nhà nào hối hận, cũng không có một nhà nào muốn quay về Đại Tống, đây chính là lòng người hướng về mà nên.
Lần hội nghị toạ đàm này chẳng qua là ngẫu nhiên phát sinh, khiến Phạm Ninh cũng không nghĩ tới chính là, nó lại sinh ra ảnh hưởng sâu xa, trong thời gian một tháng sau đó, cuộc nói chuyện của Phạm Ninh về Nam Đại Lục đã truyền khắp năm trăm ngàn dân di cư, trong lần phân phối chính thức vào hai tháng sau đó, quan viên của hải ngoại Kinh Lược Sứ gặt hái được niềm vui bất ngờ to lớn, thậm chí có hơn hai vạn hộ dân chúng nguyện ý lựa chọn di dân ra hải ngoại.
Truy cứu nguồn gốc thì lại truy ra là do một lần hội nghị toạ đàm ngẫu nhiên của Phạm Ninh vào mấy tháng trước, khiến quan viên của Hải Ngoại Kinh Lược Phủ vô cùng cảm thán, cho dù Phạm kinh lược đã từ chức vẫn có thể mang cho tổ chức hải ngoại một cống hiến to lớn đến thế.
Không lâu sau khi Phạm Ninh đang nhận bổ nhiệm, tại kinh thành bèn tổ chức thành lập Tham Mưu Doanh với hơn ba trăm người. Tham Mưu Doanh có hai chức năng, một là tham mưu, cung cấp các loại chiến lược chiến đấu, tỷ như thủy quân đánh lén Đông Kinh Liêu Quốc, ý tưởng này là do Phạm Ninh đề xuất, nhưng phương án tác chiến cụ thể cũng là Tham Mưu Doanh đề ra.
Chẳng hạn bọn họ thông qua các bản ghi chép tình báo, phát hiện ra cảng biển Liêu Hà với mấy chục dặm hải vực bên ngoài mùa đông không kết băng, liền kiến nghị Đông Kinh thực thi phương án tập kích bất ngờ.
Tham Mưu Doanh có một chức năng chính khác là thu hoạch và phân tích tình báo.
Phạm Ninh vô cùng coi trọng tác dụng của tình báo, hắn luôn chủ trương tính trước làm sau, theo hắn, tin tình báo chuẩn xác và đầy đủ ắt hẳn đảm bảo sự thắng lợi trong chiến tranh.
Binh pháp cũng nói: "Tướng thủ mấy năm, lấy tranh giành một ngày mà thắng, mà yêu tước lộc trăm kim, người không biết địch loại tình cảm, bất nhân đã đến vậy. Không thuộc mình chi đem vậy. Phi chủ chi tá vậy. Phi thắng đứng đầu."
Nếu đã hao phí nhiều tài nguyên tới đây và cùng Liêu quân giao chiến trường kỳ, Phạm Ninh cũng không để ý đến việc chi tiêu cho tình báo, đầu tiên hắn phê chuẩn kinh phí ba vạn lượng bạc trắng.
Được cung cấp đủ kinh phí, ty tình báo của Tham Mưu Doanh nhanh chóng xây dựng và mở rộng, đến cuối tháng mười, hai ty tình báo liền thông qua mua chuộc, lợi dụng, uy hiếp và mánh khóe, ở U Châu Liêu Quốc, dễ dàng cùng với Liêu Dương Phủ Đông Kinh, những nơi khác thành lập bảy mạng lưới tình báo, thông qua tin tức từ chim ưng hoặc là thương nhân vận chuyển tình báo, bất cứ lúc nào cũng đều biết hướng đi của Liêu Quốc.
Ty tình báo còn đồng thời tiếp nhận lượng lớn quân đội trinh sát tình báo, phân tích, chỉnh lý lại những tin tình báo này, căn cứ vào đó hình thành từng quyết sách quân sự hữu dụng.
Bên trong phủ Hà Bắc Tuyên Phủ Sứ, Phạm Ninh đang lắng nghe quân sư Tư Mã Lưu Khuê bẩm báo.
Tình báo Lưu Khuê lấy được là từ kinh thành đưa tới, kinh thành có một chi nhánh của ty tình báo, ước chừng khoảng hai mươi người, nhiệm vụ của họ là phản gián, chính là phát hiện và phá hủy mạng lưới tình báo Liêu Quốc tại kinh thành.
Trong thời gian dài quân sự của Tống triều đều do quan văn chủ quản, bọn họ gần như không thành lập bất cứ mạng lưới tình báo nào tại địch quốc, càng không quan tâm tới phương diện này, cho nên khi Phạm Ninh xuất binh, đối với U Châu và Liêu Dương Phủ đều hoàn toàn không hay biết gì.
Nhưng trái lại Liêu Quốc và Tây Hạ, bọn họ cực kì coi trọng tình báo ở Tống triều, tại kinh thành và trong khu thành thị của biên cảnh đã lập nên rất nhiều cứ điểm tình báo, ngoài dò xét tình báo quân Tống còn mưu cầu kỹ thuật quân sự mới nhất của quân Tống. Như Tống triều là vì giữ bí mật không nghiêm, để lộ rất nhiều kỹ thuật hỏa khí. Dẫn đến Quân Liêu và Tây Hạ đều như quân Tống có được hỏa khí tiên tiến.