Mặc dù thời gian này cách năm mới chưa đến một tháng, nhưng Phạm Ninh vẫn kiên trì yêu cầu bách tính sơ tán, không thể đợi đến sau năm mới. Liêu Quốc ở Đông Kinh đã chịu nỗi nhục nặng nề, bọn họ làm sao có thể chịu để yên, sau đầu xuân nhất định sẽ mãnh liệt phục thù Tống triều, xâm chiếm biên giới và Hà Bắc, không thể tránh khỏi việc phóng hỏa giết người ở biên giới.
Hơn nữa năm trăm ngàn người hỗ trợ dìu già dắt trẻ xuôi nam Giang Nam, Giang Hoài, Kinh Tương và những nơi khác cần ít nhất thời gian hai ba tháng, cày bừa vụ xuân chắn chắn không kịp, chỉ có thể kịp gieo lúa nước vào mùa hè.
Căn cứ theo kế hoạch dời nam của Phạm Ninh, năm trăm ngàn người này phải ở Tương Châu, phủ Đại Danh trước để nghỉ ngơi hai tháng, chờ nước sông sau khi tan băng rồi lại đi thuyền tiến đến Giang Nam, Giang Hoài và Kinh Tương, như vậy di chuyển cũng sẽ không quá mệt nhọc.
Triều đình cũng vì lần đổi dời lớn này mà bỏ ra cái giá cực đại, chỉ lương thực là đã lấy ra hết năm trăm ngàn thạch, lều trại một trăm ngàn đỉnh, ngoài ra còn lấy ra hai vạn khoảnh quan điền, lấy tiêu chuẩn thụ điền là mỗi hộ hai mươi mẫu, hơn nữa quan phủ cam kết sau khi chiến tranh kết thúc, dân dời nam có thể trở về quê nhà bất cứ lúc nào, quan phủ thừa nhận khế đất này ở quê nhà, với lại sau khi trở về gia hương, ruộng đất ở phương Nam cũng sẽ không thu hồi, thế này sẽ để cho nhóm di dân có được cơ hội sở hữu hai phần ruộng đất.
Cũng chính vì có lợi, lòng kháng cự của quần chúng biên giới mới không quá mãnh liệt, tính ra, ruộng đất của phương Nam có thể bán hai trăm quan tiền, hai trăm quan tiền ở trong mắt người nghèo phần lớn đều là một khoản tài phú cả đời cũng tích luỹ không được, cho nên sau khi thông tin được truyền ra, dân chúng ở biên giới đều hưởng ứng lời kêu gọi xuôi nam của quan phủ, thậm chí rất nhiều dân chúng của Đại Thành cũng gia nhập đội ngũ dời nam.
Dọc đường bố trí rất nhiều điểm nghỉ ngơi, một huyện lớn chính là một điểm nghỉ ngơi, dựng lên 2000-3000 đỉnh lều trại, chưng màn thầu, nấu cháo, còn có thầy lang trong nội thành ra đây xem bệnh cho dân di cư, phân phát dược vật.
Điểm nghỉ ngơi ngoài thành Định Châu đã tụ tập hai vạn dân chúng, dựng lên hơn hai ngàn đỉnh lều trại, đám dân chúng đều xếp thành hàng dài để nhận màn thầu cùng cháo loãng, người già và trẻ nhỏ thì ở trong đại trướng nghỉ ngơi, tránh phong hàn.
Phạm Ninh và vài tên quan viên đi cùng, thị sát điểm nghỉ ngơi ở Định Châu, hắn đi qua một túp lều to, lại thấy hơn mười hộ di dân tụ họp cùng một chỗ nói chuyện phiếm, Phạm Ninh bèn cười rồi đi vào.
Nhóm di dân thấy một gã quan viên mặc áo bào thêu kỳ lân màu tím tiến vào, sợ tới mức đều đứng dậy, mọi người đều biết, quan viên có thể mặc áo bào tím đều là quan cao Tam phẩm trở lên, quan viên này còn trẻ như vậy, không chừng lại là Vương gia.
Cùng Phạm Ninh đi đến thị sát dân di cư chính là Tuyên Phủ Sứ phủ nha phán quan Chương Kiệt. Chương Kiệt là Trạng Nguyên thi đỗ Tiến sĩ của năm thứ hai Trị Bình, rất được Hàn Kỳ trọng dụng, Hàn Kỳ đảm nhiệm Tuyên Phủ Sứ Hà Bắc, cũng đưa y theo bên cạnh, cử y đảm nhiệm Ký Thất Tham Quân đứng đầu lục tào.
Chương Kiệt coi như là tài năng trưởng thành muộn, ba mươi tám tuổi mới thi đậu Trạng Nguyên Tiến sĩ, năm nay cũng đã bốn mươi mốt tuổi, mặc dù y nhập sĩ không tới vài năm, nhưng xử lý vấn đề vô cùng lão luyện, cũng rất được Phạm Ninh xem trọng, mặc dù y kinh nghiệm lý lịch không đủ, nhưng Phạm Ninh vẫn đặc biệt đề bạt y làm lục phẩm phán quan.
Một người khác được Phạm Ninh đặc biệt cất nhắc đến là Tư Mã Lưu Khuê, đây là Địch Thanh đề cử cho hắn, Lưu Khuê đi theo Địch Thanh bình định phản loạn châu tù man Tề Tri Căn ở Quảng Nguyên, việc quân vô cùng giỏi giang, sau đó chịu sự liên luỵ từ Địch Thanh bị giáng chức, liên tục buồn bực thất bại, lần này Địch Thanh tái nhậm chức, liền tiến cử Lưu Khuê đã hơn bốn mươi tuổi cho Phạm Ninh, Phạm Ninh ngay sau đó bổ nhiệm y làm tư mã tham mưu doanh.
Chương Kiệt nhìn chúng dân cười giới thiệu:
- Vị này chính là Phạm tướng công tuổi trẻ tài cao của Đại Tống chúng ta, muốn nói chuyện với mọi người.
Mọi người lập tức giật mình, tới tấp thi lễ, một người nam trung niên vội vàng nói:
- Hoá ra là tiểu Phạm tướng công đến đây, chúng tôi thất lễ rồi.
Dân chúng Đại Tống đều biết rằng có hai Phạm tướng công, lão Phạm tướng công là chỉ Phạm Trọng Yêm, tiểu Phạm tướng công là chỉ Phạm Ninh.
Phạm Ninh cười xua tay:
- Các vị hương nhân mời ngồi, chúng ta tuỳ tiện hàn huyên một chút, không cần giữ lễ tiết.
Mọi người ngồi trên chiếu, Phạm Ninh cũng ngồi trên một tấm da dê già, hắn sờ sờ lão da dê cười nói:
- Loại da dê già này hình như mọi nhà đều có.
- Đúng vậy! Phương bắc rét lạnh, loại da dê già này mùa đông giữ ấm rất tốt, ở vùng biên cảnh cũng không đắt, ba trăm văn tiền một tấm, là chi phẩm thiết yếu của mọi nhà, lần dời nam này, cũng thiệt thòi cho nó nhiều rồi, nếu không ban đêm rất nhiều lão nhân trẻ nhỏ sẽ ngủ không yên giấc.
Phạm Ninh chợt nghĩ đến, quân Tống từ Liêu quốc Đông Kinh cũng thu được hơn ba mươi vạn tấm da dê già thượng đẳng, phát cho mỗi binh sĩ một tấm, ngược lại là phúc lợi rất tốt của quân đội.
Nghĩ đến đây, Phạm Ninh cười nói:
- Mọi người có dư thừa da dê già không? Quân đội có thể thu mua, năm đồng thu mua một tấm.
Hơn mười người hán tử ngơ ngác nhìn nhau, tất cả mọi người đều cười nói:
- Hẳn là có nhiều đấy, có rất nhiều nhà đều có hơn mười tấm, kỳ thật chỗ dùng đến cũng không nhiều, nếu như có thể đổi lại bạc, tin rằng mọi người đều nguyện ý, lấy được không ít bạc, lại có thể giảm bớt gánh nặng, cớ sao mà không làm?
Phạm Ninh lập tức nói với Trương Kiệt:
- Nhớ kỹ chuyện này, sau khi trở về thực hiện ngay nhé.
Chương Kiệt gật gật đầu:
- Ty chức nhớ rồi.
Phạm Ninh lại hỏi mọi người:
- Ta thấy mọi người đều không kháng cự việc dời nam, sau động viên gần như đều nguyện ý xuôi nam, phương diện này có duyên cớ gì sao?
Người đàn ông trung niên dẫn đầu cười nói:
- Chữ lợi đứng đầu! Mặc dù mọi người đều muốn trốn tránh chiến tranh, nhưng điều thật sự khiến mọi người động tâm, là tương lai có thể lấy được hai phần ruộng ở phương Nam và phương Bắc, mười hộ gia đình chí ít tám hộ là vì nguyên nhân này nguyện ý xuôi nam, ta cũng không ngoại lệ.
Mọi người lại bảy mồm tám lưỡi hỏi:
- Tiểu Phạm tướng công, triều đình có thể hết lòng tuân thủ hứa hẹn, đem ruộng đất của phía nam và quê nhà đều cho chúng tôi hay không?
Phạm Ninh khẽ cười nói:
- Mọi người hãy yên tâm! Đây là thánh chỉ của Thiên Tử ban hành, Thiên Tử miệng vàng lời ngọc, sao có đạo lý thất hứa chứ? Hơn nữa cũng chỉ là hai vạn khoảnh ruộng đất, ở hải ngoại triều đình sở hữu vạn vạn khoảnh ruộng đất, làm sao có thể chỉ vì một chút ít lợi nhỏ này mà mất đi uy tín.
Tất cả mọi người đều yên tâm, Phạm Ninh lại hỏi:
- Mọi người còn có yêu cầu gì không?
Ngoài lều có người hỏi:
- Nghe nói Giang Nam có một loại dược, gọi là Chu khứ viêm hoàn gì đó, có hiệu quả vô cùng, có thể phát cho chúng tôi một ít không?