Toàn bộ thành Đông Kinh chỉ có ba nghìn Võ Dũng quân trấn thủ, cái này cũng khó trách Tiêu Duy Tín không chú trọng, Liêu quốc lập quốc hơn một trăm năm qua, còn chưa bao giờ có quân địch tiến vào quá ranh giới bờ cõi Đông Kinh, quân Tống yếu đuối nhát gan, ở trong lòng người Khiết Đan đã không thể thay đổi được, Tiêu Duy Tín càng không thể tưởng được quân Tống sẽ từ trên biển đánh tới, nhất là mùa đông, ven bờ đều là băng nổi, thuyền làm sao có thể cập bờ?
Nhưng gã vẫn quên mọi thứ đều đã có đặc thù, ở Diệu Châu Liêu Hà nhập hải khẩu nước ngọt hàm lượng lớn, tầng băng đông lạnh thật sự dày, nhưng đi về hướng tây hơn mười dặm, còn có một đoạn hai dặm vùng duyên hải không kết băng, quân Tống chính là lên bờ từ nơi này.
Buổi chiều hai ngày sau, mười ngàn quân Tống đã tới thành Đông Kinh, lúc này cửa thành nam vẫn chưa đóng cửa, có hơn hai trăm binh lính đứng gác, không ít dân chúng lui tới vào kinh.
Lúc này, một đội hơn ngàn Liêu quân từ phía Nam xếp thành hàng đi tới, xem tướng mạo không phải người Khiết Đan, mà là người Hán, hẳn là quân Hán, thật ra không cần nhìn tướng mạo, ở Liêu quốc quân đội mà không cưỡi ngựa, cũng chỉ có thể là quân Hán.
Không bao lâu, đội quân Hán Liêu quốc hơn ngàn người này đã tới bên ngoài cửa thành phía Nam.
Tuy rằng quân Hán địa vị thấp, nhưng so với xã binh Võ Dũng vẫn có thể coi là cao hơn một chút, người ta là quân chính quy, bọn họ chỉ là tạp quân trông cửa hộ viện, không được lên chiến trường.
Đô đầu cầm đầu không dám coi khinh, vội vàng chạy lên, khom người nói:
- Dựa theo quy định, mời giao quân bài làm chứng là được vào thành!
Đô đầu cầm đầu là người Bột Hải tộc, không biết nói tiếng Hán, nói đúng lời nói Khiết Đan, chủ tướng ngồi trên lưng ngựa hiển nhiên nghe không hiểu gã đang nói cái gì, y bỗng nhiên đem một thỏi vàng ném xuống đất, lập tức thu hút sự chú ý của đô đầu.
Chỉ thấy tia sáng chợt lóe, không đợi đô đầu kịp phản ứng, chỉ nghe "Bịch" một tiếng, đầu người đã rơi xuống đất.
Lập tức chủ tướng hét lớn:
- Chiếm đoạt cửa thành!
Y phóng ngựa chạy về hướng cửa thành, mặt khác một ngàn binh lính reo hò đi theo y vọt vào cửa thành.
Đội quân hơn ngàn người quân Hán này chính là do quân Tống giả trang, kỳ thật không riêng gì bọn họ, mười ngàn quân Tống phía sau đều mặc quân phục Liêu quân, Tống Liêu hai nước chiến tranh đánh hơn trăm năm, trên tay ai mà không có mấy vạn bộ quân phục của đối phương chứ?
Cũng chính là đội quân này giả dạng thành Liêu quân, cho nên khi bọn họ băng qua bình nguyên Liêu Hà nhân khẩu dày đặc mới không làm kinh động người Liêu quốc, một đường thuận lợi đánh tới.
Lúc quân lính tướng sĩ Võ Dũng trên đầu thành liều mạng chống cự, quân Tống đã giết vào thành hơn bảy trăm người, sắp xông lên đầu thành.
Xa xa trong một rừng cây, Hàn Vọng thấy đại kỳ trên đầu thành Liêu quốc bị chém đứt rồi, y lập tức hét lớn một tiếng:
- Giết vào thành đi!
- Giết! !!
Chín ngàn binh lính trốn ở trong rừng cây chạy ra, chạy về hướng hai trăm dặm ngoài thành Đông Kinh, lúc này, cửa thành vừa mới đóng lại mở ra, cầu treo hạ xuống, quân đội tiên phong đã cướp lấy cửa thành.
Mười ngàn quân Tống giết vào Đông Kinh thành của Liêu quốc không hề có một binh lính, bên trong thành trở nên long trời lở đất.
Phạm Ninh rèn kỷ luật quân đội rất nghiêm, hắn định ra cho quân Tống 3 nội quy: Người già không giết, phụ nữ và trẻ em không giết, người Hán không giết, về phần tiền tài, chủ yếu đoạt ngân khố quốc gia và cung điện, không mang lương thực đi, vũ khí đều thiêu hủy, ngựa thì mang đi.
Trong thời gian hai ngày, hoàng cung và ngân khố quốc gia bị đánh cướp không còn gì, về sau đuổi cung nữ ra, quân Tống dùng một mồi lửa thiêu hủy hoàng cung, ngay cả kho lúa, ngân khố quốc gia cũng đồng thời bị thiêu hủy.
Hai ngày này cũng không thiếu những trận chiến đấu ác liệt, không ít người Khiết Đan và người Bột Hải xông ra khỏi nhà chiến đấu kịch liệt với quân Tống, đều bị tàn sát hầu như không còn, thanh tráng nam tử và thợ thủ công Bột Hải tộc trước sau bị giết đạt hơn mười chín ngàn người, trong đó còn có ba nghìn thợ thủ công đóng thuyền.
Nhà quyền quý quý tộc bị đánh cướp đạt bốn mươi ba hộ, quý tộc và quan viên bị bắt giữ đạt hơn hai trăm người, đây cũng là Phạm Ninh yêu cầu, bắt nhiều quý tộc và quan viên, dùng bọn họ đến trao đổi bình dân bị bắt đi với Liêu quốc.
Mặt khác, quân Tống lại từ Đông Long Phi Uyển thu được ngựa hơn hai vạn thất, thu nạp mấy ngàn cái xe kéo trượt tuyết.
Hai ngày sau, mười ngàn quân Tống vội vàng chở đầy của cải gồm mấy ngàn cái xe trượt tuyết và hơn hai vạn con chiến mã rời thành Đông Kinh. Khi quân Tống đi khỏi, mấy vạn bình dân thành Đông Kinh ùn ùn vọt vào kho lương, đánh cướp số lương thực chưa bị thiêu hủy trong kinh thành.
Đây là một chuyện lớn xảy ra vào trung tuần tháng mười một năm Hi Ninh nguyên niên, Đông Kinh thành tại Liêu quốc trăm năm chưa bị binh tai lại bị quân Tống công phá, của cải tích lũy trăm năm bị lấy đi, nam tử Khiết Đan và Bột Hải tộc bị tàn sát đạt hơn mười chín ngàn người, quân Tống không xuất binh theo lẽ thường, khiến Liêu quốc vấp phải sự tổn thất và nỗi sỉ nhục trước nay chưa từng có, hoàng cung Đông Kinh và Thái miếu không ngờ bị quân Tống dùng một mồi lửa thiêu hủy rồi.
Tin tức này ba ngày sau mới truyền đến tai Tiêu Duy Tín đang ở huyện Hưng Thành giằng co với quân Tống, Tiêu Duy Tín cả kinh ngất tại chỗ, được mọi người cứu tỉnh, sau khi gã tỉnh dậy lên tiếng khóc lớn, nhưng khóc cũng vô dụng, gã lập tức lưu lại năm nghìn quân đội, dẫn đầu đại quân còn lại chạy về Đông Kinh thành.
Ngoại trừ thỉnh tội với Thiên tử, Tiêu Duy Tín đã không có cách nào khác để ăn nói với triều đình nữa rồi.
Đầu tháng mười hai, triều đình đã trải qua một cuộc tranh luận kịch liệt, cuối cùng nhận được sự ủng hộ của Hoàng hậu, đã phê chuẩn kế hoạch di chuyển dọc theo tuyến đường về phía nam, bao gồm phủ Chân Định, Định Châu, Bảo Châu, Hùng Châu, Bá Châu, Thương Châu, Mạc Châu, quân Quảng Tín vân vân, hơn một trăm ngàn bách tính ở mười châu phủ đều bắt buộc rời khỏi biên cương, dời đến trung nguyên, Giang Hoài, Kinh Tương, Giang Nam, thậm chí hải ngoại.
Số ít hộ bách tính sau đó dời đến phụ cận Đại Thành.
Nhưng người dời đến Đại Thành cũng là một số ít, quân Tống muốn kéo dài trận đánh, những gánh nặng của Đại Thành cũng không thể quá nặng, mặt khác khó có thể chịu đựng, cho nên Phạm Ninh giữ khăng khăng sự kiên định của mình, chỉ có một hai phần trong mười phần là dời đến Đại Thành, hơn nữa đều lấy thanh niên cường tráng khỏe mạnh là chủ yếu.
Định Châu tuyết trắng như màu trắng tinh khiết ở vùng hoang vu, đội ngũ dài đến liếc mắt một cái là không thấy đầu đuôi, bách tính cùng nhau đẩy xe cút kít, trên xe có đầy lương thực, da dê và các gia sản khác, dìu già dắt trẻ, yên lặng đi trên quan đạo đầy bùn lầy.
Chịu đựng Đả Cốc Thảo suốt một trăm năm khốc liệt, chúng chính là bọn cướp bóc dân vùng biên, Bảo Châu, Hùng Châu, Bá Châu, quân Quảng Tín và nhân khẩu những nơi khác đã rất hiếm rồi, mà Thương Châu sau đó phân bố ở đầm lầy lớn, nhân khẩu cũng rất ít, chủ yếu là phủ Chân Định và Định Châu cùng với Mạc Châu - ba châu phủ đó có nhân khẩu nhiều nhất, đạt đến bốn trăm ngàn dân chúng.