Phạm Ninh khoanh tay đi vài bước, nói với binh lính:
- Mời Qương Quý đến.
Một lát, Dương Quý lại xin tiến vào, Phạm Ninh cười tủm tỉm nói:
- Có từng nghĩ sẽ làm một vài việc gì đó vì tương lai tiền đồ của mình không?
Dương Quý xao động trong lòng, y chính là vì đi nương nhờ vào quân Tống mà đến, dĩ nhiên muốn có tiền đồ, y vội chắp tay nói:
- Nguyện dốc sức vì Phạm tướng công!
Phạm Ninh gật đầu:
- Ta hỗ trợ cho ngươi đầy đủ tiền tài, cho ngươi thêm vài tên trợ thủ, hy vọng ngươi có thể ở U Châu tổ chức và thành lập một mạng lưới tình báo cho ta, ta cũng cần quân đội bố trí, trang bị tình hình, phòng thủ thành, lương thực, lòng dân và các phương diện tình báo, không riêng gì U Châu, cũng bao gồm những châu phủ khác của Yến Vân.
Dương Quý liền vội vàng khom người nói:
- Ta nhất định sẽ nỗ lực hết sức hoàn thành công việc của Phạm tướng công dặn dò.
Đợi hai ngày, sóng gió có chút hơi nhỏ, lúc này, năm nghìn cái bè da cũng đã được thổi phồng xong, cái bè da là do da dê thổi phồng làm thành, có bè da một người, bè da hai người và bè da bốn người, chủ yếu bè da hai người chiếm đa số, không thể chở ngựa, chỉ có thể chèo về phía trước.
Nhóm đầu tiên lên đảo đội ngũ đã tập kết sắp xếp, ước tính mười ngàn binh lính, toàn bộ đều là quân Hán, sự nguy hiểm này đương nhiên là do quân Hán xung phong để hoàn thành, không có khả năng để người Khiết Đan xung phong ở phía trước, quân Hán ngồi mát ăn bát vàng.
Tiêu Duy Tín chăm chú nhìn một lát nơi xa hải đảo, ra lệnh:
- Xuất kích!
'Đông! Đông! Đông! ' tiếng trống trận gõ vang, mười ngàn binh lính khiêng bè da, reo hò chạy về phía biển.
Bọn họ nhảy lên cái bè da, bắt đầu ra sức chèo thuyền, trong lúc nhất thời, trên mặt biển hiện đầy vô số chấm đen nhỏ.
Giác Hoa Tự là lầu canh trên đảo cao nhất được xây dựng, trước mắt cũng là trung tâm chỉ huy của quân Tống, Miêu Thuận Lợi tay cầm một cái kính viễn vọng một lỗ ngắm nhìn mặt biển, y và Hàn Vọng vì tranh giành kính viễn vọng này thiếu chút nữa mà trở mặt, mãi đến khi Phạm Ninh bảo đảm, sẽ mau chóng làm cho Hàn Vọng một cái, Hàn Vọng mới tặng bảo bối này cho Miêu Thuận Lợi.
Miêu Thuận Lợi chỉ nhìn chốc lát, nhếch miệng cười nói:
- Đám ngu xuẩn này, còn tưởng rằng dùng bè da có thể lên đảo?
Y lập tức ra lệnh:
- Ra mười thuyền Phúc, dẫn đám con rùa này đi cho Long Vương ăn!
"Tu…" Tiếng kèn thổi lên trầm thấp, lệnh kỳ múa may, mười thuyền Phúc vạn thạch thả neo ở trong vịnh liền chạy nhanh ra, mỗi thuyền có bốn trăm người chèo thuyền, ba trăm tên lính tác chiến, lấy cung tiễn và hỏa tiễn là chủ yếu, sức chiến đấu vô cùng dũng mãnh.
Trên mặt biển hiện đầy mấy ngàn thuyền bè da, chi chít điểm đen, bọn họ ra sức hướng tới đảo Giác Hoa cách ngoài hai mươi dặm, trên mặt biển tuy rằng có vẻ gió êm sóng lặng, nhưng những con sóng dập dềnh trên mặt biển vẫn như cũ mang theo lực đẩy mạnh thật lớn, lực đẩy mạnh trên biển đẩy vào bờ, khiến binh lính Liêu quân chèo thuyền càng thêm khó khăn.
Hơn nửa canh giờ mới đi được 6 7 dặm, rất nhiều binh lính đều trong tình trạng mệt mỏi kiệt sức.
Lúc này, trên đảo mơ hồ truyền đến tiếng kèn, không bao lâu, chỉ thấy mười thuyền quái vật lớn xuất hiện ở phía Bắc trên mặt biển, hơn mười chiếc mái chèo thật dài và mảnh tựa như trăm chân trùng, đang bổ sóng trảm biển vọt về phía bè da.
Rất nhiều binh lính đều sợ hãi, quay đầu bỏ chạy hướng về bờ biển, nhưng đã không kịp rồi, chiếc thuyền lớn thứ nhất vọt vào trong nhóm bè da, từng đợt sóng lớn lập tức lật tung hơn mười chiếc bè da, binh lính khác cả kinh la ầm cả lên.
Nhưng nguy hiểm thật sự cũng không phải cuộn sóng, mà là đến từ những mũi tên, từng nhánh mũi tên bắn xuống như mưa rơi, không ngừng có binh lính kêu thảm thiết vì bị trúng tên, binh lính Liêu quân đều nâng lá chắn ngăn cản, nhưng tên không chỉ làm người bị thương, quan trọng hơn là tổn thương bè da, từng chiếc bè da bị tên bắn thủng, nhanh chóng bay hơi, bè da không chịu nổi binh lính, bắt đầu trở mình chìm mất.
Mười chiếc thuyền lớn phân biệt vọt vào trong đám bè da dày đặc, càng ngày càng nhiều bè da lật chìm, sau hai lần tấn công, chỉ còn lại có hai phần bè da, rải rác lơ lửng trên mặt nước, trên mặt nước khắp nơi đều là binh lính kêu cứu.
Một gã tướng lĩnh thấp giọng khuyên Miêu Thuận Lợi:
- Xem ra dùng đích thị là quân Hán, không phải Phạm tướng công đã nói tận lực tranh thủ binh lính của quân Hán đến xin đầu hàng sao?
Miêu Thuận Lợi rất không tình nguyện, nhưng không thể vi phạm nguyên tắc của Phạm tướng công, y ra lệnh:
- Thuyền chỉ có thể cứu viện quân địch rơi xuống nước.
Trên đảo tiếng trống rền vang, ngay sau đó lệnh kỳ phấp phới, mười chiếc thuyền lớn đều ném thang dây xuống, ngay sau đó lại mấy chiếc thuyền lớn nữa tới, tiến đến cứu viện binh lính rơi xuống nước.
Cho nên binh lính nhất định phải ném xuống binh khí mới có thể được cứu lên thuyền, cho dù rất nhiều bè da chưa bị đụng ngã cũng đều đầu hàng.
Trận chiến này chỉ đánh hơn nửa canh giờ, mười ngàn quân Hán toàn quân bị giết, chết đuối hoặc là bị bắn chết lớn hơn ba ngàn người, có hơn sáu ngàn bảy trăm người thành tù binh quân Tống, đám trốn về trên bờ không đủ trăm người.
Tiêu Duy Tín hận đến nghiến răng nghiến lợi, lại không thể làm gì...
Bán đảo Liêu Đông lúc này đã là băng tuyết ngập trời, nhưng tuyết chỉ rơi một hồi, vẫn chưa đọng lại quá sâu, đại bộ phận địa khu tuyết đọng đều chỉ đến gần ngang mắt cá chân, tuy rằng tuyết không sâu, nhưng thời tiết rét lạnh, mọi người cũng gắng sức ở nhà không muốn đi ra.
Tại đây băng tuyết ngập trời, một đội quân hơn vạn người xếp thành hàng đi nhanh, chi quân đội này chính là quân Tống từ Bình đảo lên bờ, bọn họ đổ bộ tại phụ cận doanh khẩu vào hôm nay, dọc theo bờ đông bình nguyên Liêu Hà, dựa vào dãy núi Thiên Sơn, một đường hành quân lên phía bắc, lao thẳng tới Liêu Dương phủ ngoài hai trăm dặm Đông Kinh của Liêu quốc.
Quân đội này do Hàn Vọng tự mình dẫn đầu, y có được tình báo xác thực, lúc này bên trong thành Đông Kinh chỉ có ba nghìn Võ Dũng quân bảo vệ, Võ Dũng quân đó là xã binh của Liêu quốc, đãi ngộ kém, trang bị kém, sĩ khí kém, cũng đành phải lấy binh lính hộ tịch Bột Hải làm chủ đạo.
Đông Kinh Liêu quốc là nước Bột Hải trước kia, bọn họ chiếm cứ bình nguyên Liêu Hà dồi dào, được xưng là nguồn lương thực của Liêu quốc, là nơi tương đối giàu của Liêu quốc, đồng thời người Bột Hải trong nước tài nghệ tương đối cao, khiến Đông Kinh lộ cũng trở thành một trong hai nơi thợ thủ công tập trung nhiều nhất Liêu quốc, nơi còn lại là Nam Kinh lộ, cũng chính là địa khu U Châu.
Đông Kinh lộ bình thường có đóng quân một trăm ngàn người, bọn họ không có giáp giới cùng Đại Tống, cũng không gánh vác trách nhiệm phòng ngự Đại Tống, chỉ có trấn trụ người Bột Hải, đồng thời phụ trách phòng ngự Cao Ly, ở cửa sông Áp Lục bảo vệ châu có đóng ba vạn quân, trước đó không lâu lại điều hai vạn kỵ binh đi trợ giúp Nam Kinh, lần này Tiêu Duy Tín dẫn năm vạn người đi tấn công đảo Giác Hoa, lập tức dọn sạch quân đội Liêu Dương phủ.