Phạm Ninh lập tức bước tới trước bức bản đồ Liêu quốc, hiện tại vấn đề lớn nhất của bọn hắn chính là tình báo thiếu thốn, hắn không biết quân đội phủ Liêu Dương có bao nhiêu, Tiêu Duy Tín dẫn đầu năm vạn người tiến đến tấn công đảo Giác Hoa, vậy ở phủ Liêu Dương y để lại bao nhiêu quân đội?
Hiện tại hắn đành trông cậy vào Hàn Vọng ở Tĩnh Liêu đảo có thể dò thăm một chút điểm tình báo, nếu Liêu Dương trống rỗng, như vậy chính là lúc hai vạn quân Tống ở Tĩnh Liêu đảo và Bình đảo phát huy tác dụng rồi.
Lúc này, một tên binh lính ở cửa lều lớn nói:
- Khởi bẩm tướng công, Dương thống chế mang đến một đội thương nhân, có thể là từ phủ Yến Sơn tới.
Phạm Ninh tinh thần phấn khởi, vội vàng nói:
- Nhanh chóng mời đến!
Một lát, Dương Văn Quảng dẫn theo một nam tử trung niên đi vào lều lớn, Dương Văn Quảng hành lễ nói:
- Khởi bẩm tướng công, ty chức dẫn đến một thương nhân, là người Hán ở phủ Yến Sơn, hàng năm ở Liêu Tống làm kinh doanh đồ da, y biết một chút tình hình của phủ Yến Sơn.
Người đàn ông trung niên bước lên quỳ xuống nói:
- Tiểu nhân Dương Quý, tham kiến Phạm tướng công!
- Ngươi cũng họ Dương?
Dương Văn Quảng ở một bên giải thích:
- Y và ty chức là đồng hương, ty chức biết phụ thân y, ba mươi năm trước phụ thân y buôn bán ngay tại hai nước Tống Liêu, mang đến cho quân Tống không ít tình báo của U Châu.
- Vậy rốt cuộc y là người Tống hay là người Liêu?
Dương Văn Quảng cười khổ một tiếng nói:
- Ông nội của y vốn là người Tống, sau lại vì kinh doanh mà mâu thuẫn giết người, chạy trốn tới Liêu quốc, sau đó liền định cư ở U Châu, thành người Liêu, sau Hiệp ước Thiền Uyên, Tống Liêu mở rộng giao lưu buôn bán, y liền phái đứa con đến Tống triều làm buôn bán, hỏi thăm một ít tình hình quê nhà.
Phạm Ninh gật đầu, lại hỏi Dương Quý:
- Hiện tại Tống Liêu còn giao lưu buôn bán không?
- Năm trước cũng đã đình chỉ, nhưng vẫn còn một số người lén lút làm, dù sao Liêu quốc đối với hương liệu, tơ lụa, gấm vóc và xa xỉ phẩm Đại Tống có nhu cầu rất lớn, với nhu cầu bánh trà thì số lượng lớn hơn nữa, thậm chí ngay cả quân đóng giữ biên cảnh đã lặng lẽ lợi dụng chúng ta buôn lậu, cho nên chúng ta tới đây thật sự dễ dàng, mỗi người đều có con đường của mình.
- Vậy đường đi của ngươi ở đâu?
- Bẩm báo Phạm tướng công, con đường của tiểu dân ở Bá Châu, chỉ huy sứ quân Hán Vương Tường của Bá Châu và cha ta có quen biết, ta liền quá cảnh từ chỗ của y, tiện cũng giúp y mang một ít hàng.
Phạm Ninh trầm ngâm một lát hỏi:
- Ngươi biết tình hình của Đông Kinh Liêu Dương không?
Dương Quý do dự một chút nói:
- Phủ Liêu Dương đầu năm thảo dân có đi qua, không biết Phạm tướng công muốn biết về tình hình gì?
- À, ta muốn biết Liêu Dương phủ có bao nhiêu quân đội?
- Liêu Dương phủ là Thống Quân Ty của Đông Kinh, ta nghe phụ thân nói, mười năm trước tầm một trăm ngàn người, giống với Thống Quân Ty Nam Kinh, nhưng không lâu trước, Đông Kinh có hai vạn kỵ binh bị điều đến Nam Kinh, ta đoán chừng bên kia có tối đa tầm bảy tám vạn người, lại có một hai vạn võ dũng quân, cũng chính là xã binh, đóng giữ các châu, không sai biệt lắm chính là như vậy.
- Quân đội phủ Liêu Dương có phải còn muốn phòng ngự Cao Ly?
Phạm Ninh lại hỏi.
- Đúng đấy, ở vùng sát biên giới Cao Ly có quân đóng, chủ yếu đóng bảo vệ châu, có tầm hai đến ba vạn người.
Trong lòng Phạm Ninh nhanh chóng dự tính, Tiêu Duy Tín dẫn đầu năm vạn đại quân tiến vào huyện Hưng Thành, sau đó còn phải bố trí trọng binh đóng giữ biên giới Cao Ly, như vậy tính ra, Đông Kinh Liêu Dương chính là một tòa thành trống không, hoặc chỉ có mấy ngàn xã binh đóng giữ, đây chính là một cơ hội!
Phạm Ninh hạ quyết tâm, bảo Miêu Thuận Lợi tận lực bám trụ chủ lực Liêu quân, rồi để Hàn Vọng đi hỏi thăm một chút tình huống Liêu Dương phủ, nếu như không có đại quân Hoàng đế, vậy đơn giản là đánh lén Liêu Dương phủ Đông Kinh.
Nghĩ đến đây, hắn lại kể lại tỉ mỉ, hỏi Dương Quý về tình hình của U Châu, Phạm Ninh càng quan tâm người Hán U Châu có giống mấy chục năm trước một lòng hướng về Đại Tống hay không.
Câu trả lời của Dương Quý nằm trong dự liệu của hắn.
- Khởi bẩm tướng công, tuy rằng mấy năm nay mọi người không còn khát vọng quân Tống bắc phạt giống như trước, nhưng người Hán sống khổ quá, thuế má còn phải chịu nặng nhất trong các tộc của Liêu quốc, nhận hết kỳ thị, mà mấy năm này thuế phú nặng càng thêm nặng, đã tăng lên gấp đôi so với năm năm trước.
- Đầu tiên là thuế hộ, hộ dân người Hán bên trong thành hàng năm sáu quan tiền, mặt khác hộ Khiết Đan, hộ Bột Hải thu hai quan tiền, năm năm trước chỉ có một xâu tiền, hộ Hán chúng ta hàng năm hai quan tiền, hiện tại tăng gấp ba, so với hộ Khiết Đan đã tăng gấp đôi.
- Tiếp theo là thuế ruộng, thượng điền mỗi mẫu ba đấu ba thăng, đối với lúa mì chúng ta hàng năm chỉ sản xuất 1 quý, hai phần thu hoạch bị thu rồi, nông dân khổ không thể tả, nếu có thiên tai thì chỉ còn nước phá sản.
- Mặt khác thương nhân chúng ta ngoại trừ thuế hộ ra, thuế thương còn muốn trưng một phần mười, trước kia chỉ có 3 ly, hiện tại ai cũng không dám làm ăn đúng đắn, đều mua bán hàng lậu trốn thuế, một khi bị bắt được sẽ lưu đày.
- Ngay cả người Khiết Đan cũng gánh thuế nặng chịu không nổi, huống chi chúng ta người Hán, bằng không tiểu nhân cũng sẽ không tìm đến Dương lão tướng quân, nghe nói Đại Tống cùng với Liêu quốc khai chiến, chúng ta thật sự ngóng nhìn quân Tống có thể sớm ngày thu phục U Châu.
- U Châu có bao nhiêu quân Hán? - Phạm Ninh lại hỏi.
- Ba vạn người đi!
Dương Quý thấy ánh mắt Phạm Ninh có chút hoài nghi, vội vàng giải thích:
- Đây là bí mật công khai, tất cả mọi người đều biết, quân Hán không có kỵ binh, việc cực khổ đều là bọn họ làm, tuyến thủ vệ biên cảnh cũng là bọn họ, chúng ta có câu tục ngữ là, nhất Khiết Đan nhì Man, thứ ba người Hán thứ tư nam.
- Là ý gì?
Dương Quý giải thích:
- Người Khiết Đan là cao cao tại thượng, đãi ngộ tốt nhất, nhẹ nhàng nhất, thứ hai và là chỉ Man tộc khác, tỉ như người Hề, Bột Hải, Mạt Hạt, Cao Ly, Nữ Chân..., phương diện này người Hề được đãi ngộ tốt nhất, các tộc nhân khác thì còn kém một chút, cấp thứ ba là người Hán U Châu, đãi ngộ kém, làm việc nhiều, bất quá bọn hắn vẫn không phải kém cỏi nhất, kém cỏi nhất là thứ tư nam, là người Tống, là dân chúng hoặc là tù binh bị đưa tới biên cảnh, bọn họ nhập ngũ cũng là đầy tớ, chuyên môn hầu hạ người Khiết Đan, không có quân bổng, ăn không đủ no, mặc cũng rách nát, liếc mắt một cái có thể nhận ra ngay.
Phạm Ninh gật gật đầu:
- Ngươi lui xuống trước đi! Chút nữa có chuyện gì thì ta sẽ quay lại hỏi ngươi.
Dương Quý lui xuống, Phạm Ninh hỏi Dương Văn Quảng:
- Người này đáng tin không?
- Hẳn là đáng tin, phụ thân từng cung cấp cho quân Tống không ít tình báo, nếu như bị bắt, thì sớm đã bị giết rồi.
Phạm Ninh nghĩ lại cũng đúng, chiến tranh cũng không phải luôn luôn xảy ra, nếu như khi bọn họ bị phát hiện, Liêu quốc sẽ không giữ bọn họ nữa.