Gia Luật Đông Đồ thấp giọng nói:
- Xu mật sứ, khoảng cách quá xa, có thể lợi dụng bè da không?
Tiêu Duy Tín trầm ngâm không nói, bè da thông thường sử dụng lúc vượt sông, năm sáu dặm là cùng, vượt Hoàng Hà đã có phần xa, càng không cần nói tới hai mươi mấy dặm đường biển, nguy hiểm mưa gió quá lớn.
Nhưng mà ngoại trừ bè da, bọn họ thật sự không còn cách nào khác.
Tiêu Duy Tín chỉ đành chậm rãi nói:
- Trước hết để chúng binh sĩ nghỉ ngơi hai ngày, sau đó xem tình hình mà quyết định.
Lúc này, binh sĩ đưa đến mấy tên tăng nhân:
- Xu mật sứ, có mấy tên tăng nhân cầu kiến!
- Dẫn bọn họ lên!
Một lát, mấy tên tăng nhân bị đưa lên, bọn họ chắp tay thi lễ với Tiêu Duy Tín:
- Tham kiến Tiêu xu mật sứ!
Tiêu Duy Tín quan sát bọn họ một chút hỏi:
- Các ngươi là ở ngôi chùa nào?
- Chúng tôi đều là tăng nhân của Giác Hoa Tự.
- Vậy Văn Tuệ phương trượng đâu?
- Phương trượng dẫn theo các tăng nhân khác đi Hồng Diệp Thiền Tự ở phủ Yến Sơn rồi, chúng tôi muốn trở về phủ Liêu Dương, cho nên không cùng đi.
Tiêu Duy Tín gật gật đầu:
- Ta đến hỏi các ngươi, có bao nhiêu quân Tống đã lên đảo Giác Hoa?
- Đại khái khoảng mấy ngàn người!
Tiêu Duy Tín có chút bất mãn nói:
- Mấy ngàn người là mấy ngàn người? Chín ngàn người cũng là mấy ngàn người, rốt cuộc là bao nhiêu?
- Chúng tôi cũng không rõ, chắc có lẽ không quá nhiều, độ khoảng hai ba ngàn người.
Tiêu Duy Tín hung hăng trừng mắt nhìn bọn họ, lệnh người cho bọn họ một số lương thực, an bài bọn họ đi phủ Liêu Dương.
Mấy tên tăng nhân nghìn ân vạn tạ rồi đi, Gia Luật Đông Đồ nói:
- Nếu như chỉ có hai ba nghìn người, như vậy dùng bè da vượt sông là hoàn toàn có thể.
Tiêu Duy Tín gật gật đầu:
- Đợi ngày mai quan sát tình hình mặt biển rồi nói sau!
Huyện Hà Gian xã Bình Khâu, mấy trăm tên thanh niên khỏe mạnh tiến hành huấn luyện ở một mảnh đất trống, đây là chính sách dân binh của triều đình, bởi vì hủy bỏ chế độ lao dịch, đổi thành dân binh tập huấn, đám dân chúng huấn luyện có chút tích cực, mỗi người cầm một cây côn sáp ong coi như thương dài để tập luyện thương pháp. Trong lịch sử mấy chục năm về sau, trong dân gian rộ lên Cung Tiễn Xã, triều đình lợi dụng Cung Tiễn Xã để huấn luyện hơn mười vạn xã binh, tuy nhiên Dân Binh Pháp Phạm Ninh đề ra chỉ trước hai ba mươi năm thôi.
Ở phía xa trên quan đạo, Phạm Ninh và Trưng Liêu Phó sứ Địch Thanh đang thị sát tình hình phát triển dân binh ở phủ Hà Gian.
Phạm Ninh tay cầm một cái kính viễn vọng một lỗ bằng gỗ, híp mắt nhìn ra binh lính nơi xa.
Sự xuất hiện của kính viễn vọng vẫn là một nhân tố bất ngờ, cũng là do huynh đệ Genoa phát hiện Đại Tống không có thủy tinh, liền từ quê nhà buôn đến một thuyền thủy tinh, kiếm được nhiều tiền.
Phạm Ninh liền lợi dụng nhóm thủy tinh này chế thành thấu kính, thử nghiệm đi thử nghiệm lại, cuối cùng vào tháng trước tạo ra được chiếc kính viễn vọng đầu tiên, hắn dùng thấu kính lồi thứ ba, biến ngược thành hình ảnh thực.
Phạm Ninh làm ra tổng cộng 4 cái kính viễn vọng một lỗ, một cho Thiên Tử Triệu Húc, một giao cho Công Học Đường Chu Gia tiến hành nghiên cứu, một cái khác cho thuỷ quân, chính hắn mang theo một chiếc.
Phạm Ninh đưa kính viễn vọng cho Địch Thanh, Địch Thanh híp mắt xem chỉ chốc lát, lông mày nhíu một cái nói:
- Xã Bình Khâu có bốn trăm sáu mươi bảy hộ dân, cũng chỉ có chín mươi bảy tên thanh niên cường tráng gia nhập dân binh, có phải là hơi ít không?
Phạm Ninh khẽ mỉm cười:
- Một huyện có bảy tám xã, thêm dân binh huyện có chừng ngàn người, 1100 huyện Đại Tống đều thi hành luật dân binh, tính ra có ít nhất một triệu dân binh rồi, không ít.
- Nhưng không công bằng, tất cả lao dịch đều bị huỷ bỏ, có người cũng không cần tham gia dân binh, như vậy đối với thanh niên khỏe mạnh tham gia dân binh là không công bằng, có cần phải thực hiện trợ cấp không, ví dụ như từng dân binh mỗi người được trợ cấp một xâu tiền.
Phạm Ninh thản nhiên nói:
- Vấn đề này triều đình đã ý thức đến, tuy nhiên ngài làm phép cộng, triều đình tính lại là phép trừ, nghe nói triều đình đã đề xuất, về sau huỷ bỏ lao dịch, nhưng mỗi hộ hàng năm phải thu năm trăm đồng miễn quân dịch, nếu tham gia dân binh, tiền miễn quân dịch có thể miễn trừ, mặt khác chính như lời ngài nói, dân binh hàng năm huấn luyện hai tháng, hai tháng này mỗi người mỗi tháng được trợ cấp một xâu tiền, cũng do triều đình cung cấp lương thực, mỗi người mỗi tháng được 5 đấu gạo, như vậy tính ra, vẫn là tham gia dân binh có lợi.
Địch Thanh ngẫm nghĩ một chút, vẫn lắc đầu:
- Như vậy vẫn không ổn, rất nhiều người thà giao nộp tiền cũng không muốn tham gia dân binh, như vậy y cũng không cần lên chiến trường, khẳng định sẽ có rất nhiều gia đình đều tính toán như vậy.
- Vậy đề nghị của ngài là gì?
- Phạm Ninh hỏi.
Địch Thanh trầm ngâm một chút nói với Phạm Ninh:
- Ta cảm thấy hễ là con trai đủ mười tám tuổi đều phải tham gia dân binh, nếu không chịu tham gia dân binh, vậy phải giao gấp 10 lần số tiền miễn quân dịch, Sứ quân cảm thấy như thế nào?
Biện pháp này của Địch Thanh chính là luật nghĩa vụ quân sự của đời sau rồi, cũng rơi vào đúng trọng điểm.
Phạm Ninh gật đầu:
- Phương án của ngài rất tốt, ta và ngài liên danh viết tấu chương cho Thiên Tử, không thể từng nhà đều thu tiền miễn quân dịch, vậy miễn lao dịch sẽ không có ý nghĩa, nhất định phải toàn dân là binh, thanh niên mười tám tuổi gia nhập dân binh ba năm, người không chịu phục vụ dân binh, tái phạt giao nộp gấp 10 lần tiền miễn quân dịch, như vậy tương đối công bằng!
Hai người thương lượng một lát, liền trở về đại doanh phủ Hà Gian, hiện tại đã bước vào mùa đông, khu Liêu Đông và Hà Bắc đều bị tuyết lớn bao trùm, Liêu binh cũng không xuôi nam nữa, Địch Thanh có thuật luyện binh, y phụ trách huấn luyện binh lính.
Mà Phạm Ninh chủ yếu chuẩn bị trước khi muốn tiến hành vườn không nhà trống, một khi triều đình phê chuẩn, sau mùa xuân bọn họ sẽ bắt đầu, di dời toàn bộ dân chúng Thương Châu, Hùng Châu, Bá Châu, Mạc Châu, An Túc quân, Quảng Tín quân, Bảo Châu, Định Châu, Phủ Chân Định và tất cả châu huyện duyên biên về phía nam, hoặc là dời vào Kiên Thành, thực hiện mảnh đất ba trăm dặm phía nam biên cảnh không người, đại khái liên quan đến ước hơn bốn mươi vạn dân chúng.
Đây tuyệt đối là một chuyện lớn. Thời trung và hậu kỳ của Bắc Tống cũng từng một thời gian dài thực hiện chính sách vườn không nhà trống, nhưng đó là bị động phòng ngự, hoàn toàn khác với chính sách phòng thủ phản kích và đánh lâu dài của Phạm Ninh, phương án này được đề xuất ra, tất nhiên sẽ khiến trong triều đình dâng lên cơn sóng lớn, tuy nhiên Phạm Ninh đã thuyết phục Triệu Húc và Tào Thái hậu trước, vả lại chiếm được sự ủng hộ của Phú Bật, phương án này mới có thể thông qua.
Chiều hôm đó, Phạm Ninh nhận được một bức thư chuyển phát nhanh từ Miêu Thuận Lợi, đã công chiến thành công đảo Giác Hoa, cũng thành công dẫn năm vạn đại quân Liêu Dương phủ tới huyện Hưng Thành, do Nam viện Xu Mật Sứ Tiêu Duy Tín tự mình dẫn đầu, Khiết Đan quân có khả năng sẽ lợi dụng bè da đến công kích đảo.