Tin tức phong thưởng được truyền tới Hà Bắc, tam quân hoan hô vạn tuế, Phạm Ninh lập tức đem phần thưởng của chính mình dùng làm giải thưởng huấn luyện của các tướng lĩnh và binh sĩ, nhận được sự ca tụng của toàn quân, quân đội Hà Bắc cùng với thuỷ quân Bột Hải đều vui mừng nghênh đón một năm mới hân hoan.
So với cả nước Đại Tống bên này đang vui mừng, thì Liêu quốc bên kia lại là một tình cảnh bi thảm, nhất là việc Đông Kinh bị tập kích, hoàng cung bị đốt, ngân khố quốc gia bị cướp sạch, hoàng thân quốc thích cùng với trọng thần bị bắt đi, giống hệt như một lưỡi dao găm sắc bén từng nhát từng nhát đâm vào phía sau lưng của Liêu đế Gia Luật Hồng Cơ.
Thế cho nên Gia Luật Hồng Cơ vừa trở lại Thượng Kinh, không thể không mạo hiểm khởi hành chạy tới Đông Kinh trong thời tiết tuyết rơi dày đặc, hoàng cung của Gia Luật Hồng Cơ đã bị thiêu hủy, gã ta chỉ có thể ngủ lại trong quân doanh ở ngoài thành.
Khi Gia Luật Hồng Cơ đứng trước tường đổ vách xiêu của hoàng cung đã bị thiêu hủy, nỗi đau đớn và sỉ nhục khiến gã ta không chịu nổi nữa, giận dữ mắng mỏ Tiêu Duy Tín:
- Là chủ soái, ngay cả binh pháp cơ bản ngươi cũng không hiểu, nếu toàn bộ binh lực đều đã mang đi, chẳng lẽ ngươi không nghĩ tới, quân Tống sẽ từ trên biển tiến tới hay sao?
Tiêu Duy Tín vẻ mặt tràn đầy xấu hổ, quỳ xuống nói:
- Vi thần tội đáng muôn chết, trời giáng tuyết lớn, vi thần tưởng rằng vùng duyên hải đã bị kết băng, không có vấn đề gì, mới soái lĩnh quân đội đi đến Cẩm Châu, là vi thần suy xét không chu toàn, toàn bộ trách nhiệm sẽ do vi thần một mình gánh vác!
Trên thực tế, Gia Luật Hồng Cơ phải gánh vác hơn phân nửa trách nhiệm, sau khi Tiêu Duy Tín dẫn theo năm vạn quân đội rời đi, Gia Luật Hồng Cơ mới dẫn quân rời khỏi phủ Liêu Dương lên phía bắc. Khi đó, chủ soái của Đông Kinh là gã ta, chứ không phải là Tiêu Duy Tín, là chính bản thân gã ta sơ sót, nhưng bây giờ lại đem toàn bộ trách nhiệm đổ lên đầu Tiêu Duy Tín.
Trong lòng Gia Luật Hồng Cơ cũng hiểu được, gã thấy Tiêu Duy Tín luôn mồm nói sẽ gánh vác toàn bộ trách nhiệm, liền đem tất cả trách nhiệm đều đổ lên đầu y, trong lòng gã ta cũng thoáng dịu đi một chút.
Gia Luật Hồng Cơ hừ một tiếng thật mạnh nói:
- Để sau trẫm coi phải xử trí ngươi như thế nào, nhưng hiện tại trẫm biết rằng, trong hai tháng này Đại Liêu ta nhiều lần bị đả kích, vô cùng bị động, rốt cuộc là ai đang cấu kết với Đại Tống, mật báo tin tức cho quân Tống?
Tiêu Duy Tín vội vàng nói:
- Vi thần sáng hôm nay nhận được thư của phủ Yến Sơn, là từ kinh thành đưa tới, biết bệ hạ đã tới Đông Kinh cho nên không chuyển thư đến kinh thành.
- Bức thư chim ưng đó ở đâu?
Gia Luật Hồng Cơ lập tức hỏi.
Tiêu Duy Tín vội vàng trình thư lên, Gia Luật Hồng Cơ bắt đầu xem, trong mắt lập tức bùng lên lửa giận, hóa ra là bộ Hoàn Nhan của Nữ Chân cấu kết với Đại Tống!
Gã ta nghiến chặt răng chậm rãi nói:
- Nếu như không chém chết hết đám người man di này, trẫm thề không làm người!
Năm mới sang, dư âm của tết Nguyên Tiêu vẫn chưa tàn đi, đầu tháng hai âm thầm lặng lẽ lại tới, các nơi xuân xã bắt đầu khua chiêng gõ trống công việc lu bù lên.
Nhưng trên biên cảnh Tống Liêu lại rất yên ắng, nông thôn chỉ là một mảnh tĩnh mịch, từ biên cảnh hướng về phía nam khoảng hai trăm dặm, trong hương thôn lại không có người ở, bao gồm rất nhiều thị trấn nhỏ, huyện thành nhỏ cũng trống rỗng, chỉ còn lại từng mảnh đổ nát thê lương.
Đây cũng không phải bị quân địch tàn phá, mà là quân Tống thực thi kế vườn không nhà trống, tất cả nhà cửa đều bị đánh đổ, lương thực bên trong đều bị lấy đi, không chỉ có lương thực, toàn bộ cây cối bên trong vùng quê cũng bị chặt hầu như không còn, vốn là rừng cây rậm rạp lại biến thành một mảnh trơ trụi.
Dù cây lương thực hay là cây cối, đều là vật liệu chế tạo vũ khí công thành, quân Tống sẽ không để lại cho quân Liêu.
Đương nhiên, tới gần vùng núi phủ Chân Định vẫn còn có rất nhiều cây cối, cây trên đồi đốn sao cũng không hết được, nhưng độ khó của việc lấy gỗ trên núi sẽ gia tăng rất nhiều, vận chuyển cũng xa xôi, còn không bằng trực tiếp ở phủ Yến Sơn tạo xong vũ khí công thành sau đó vận chuyển đến.
Không chỉ có cây cối, cầu ở các nơi phía bắc ở Hà Bắc cũng bị dỡ bỏ không còn cây nào, mà do những thuyền nhỏ dựng thành cầu phao tạm thời, một khi có kỵ binh Khiết Đan đánh tới, những cầu nổi này cũng sẽ biến mất bất cứ lúc nào.
Buổi sáng hôm nay, trước Bạch Câu ở phía bắc Bảo Châu, Phạm Ninh dưới sự hộ tống của hàng trăm kỵ binh, tiến đến biên cảnh xem xét tình hình băng tuyết tan rã, băng tuyết các nơi phía nam đều đã tan, băng tuyết ở phủ Đại Danh đều tan rã hầu như không còn, trên con sông nhỏ ở phủ Hà Giang cũng chỉ còn lại thành những mảng băng nổi, vậy tình hình ở Bạch Câu khi nước lũ mùa xuân kéo đến sẽ như thế nào?
Sông Bạch Câu ở nước Liêu tên là sông Cự Mã, khởi nguồn từ phía tây Bảo Châu, hướng về đông chảy vào sông Hoàng Hà đổ ra biển, dài chừng hơn bảy trăm dặm, là đường ranh giới giữa Tống Liêu.
Đồng thời Bạch Câu cũng là con sông duy nhất vào mùa đông không đóng băng ở Hà Bắc, quanh năm nước chảy không ngừng.
Phạm Ninh đứng ở trước Bạch Câu tỉ mỉ nhìn xem, mặt sông rộng lớn, ít nhất có hai dặm, các nhánh sông của nó vào mùa xuân là nước lên, đổ vào Bạch Câu, khiến nước sông Bạch Câu vô cùng chảy xiết.
- Phạm tướng công, sợ rằng tình hình nước chảy như thế này quân Liêu không qua sông được!
Cùng đi đến đây với Phạm Ninh để thị sát Bạch Câu chính là đại tướng Dương Văn Quảng, ông có kinh nghiệm phong phú, nhìn tình hình nước như thế này liền biết kỵ binh khó có thể vượt qua.
Phạm Ninh nhướn mày hỏi:
- Năm trước quân Liêu làm thế nào vượt qua được Bạch Câu?
Một vị tướng quân bên cạnh nói:
- Quân Liêu có một loại cầu qua sông, có thể lắp ráp tạm thời trên mặt sông, lúc dòng nước tĩnh lặng qua sông thì không có vấn đề gì, nhưng hiện tại nước xiết thế này, cầu lúc này cũng không dùng được, theo kinh nghiệm của những năm trước, ước chừng vào giữa tháng hai, dòng nước sẽ êm dịu lại.
Phạm Ninh gật gật đầu:
- Chúng ta đi tiếp Định Châu đi!
Phạm Ninh quay đầu ngựa dẫn theo mọi người đi về hướng tây, đi hơn mười dặm nữa đến nơi tiếp giáp Bảo Châu và Định Châu, Bạch Câu ở chỗ này lại chảy về bắc, đồng bằng cũng đã biến mất, những ngọn núi nhấp nhô, nơi này là dãy núi Thường Sơn thuộc hệ thống núi Thái Hành, càng đi về hướng tây, thế núi càng dốc, quân Tống ở nơi hiểm trở này xây dựng vô số cửa ải hiểm yếu, khiến quân Liêu khó có thể vượt qua.
Ở nơi tiếp giáp Bảo Châu và Định Châu có một thị trấn nhỏ tên là trấn Long Vĩ, thị trấn đã bị đốt rụi, đây không phải do kế vườn không nhà trống của quân Tống, mà là quân Liêu đã từng đi qua.
Thống lĩnh Vương Du khom người nói:
- Khởi bẩm Phạm tướng công, tháng ba năm trước binh Liêu chính là từ nơi này giết vào Định Châu, sau lại vây khốn huyện Đường, ở đây Bạch Câu chảy về hướng Bắc, binh Liêu liền từ lãnh địa của mình vượt qua Bạch Câu, sau đó dọc theo bờ phía tây Bạch Câu đánh tới, vùng này địa thế bằng phẳng, rất khó ngăn cản kỵ binh, trong mười lần có bảy lần binh Liêu đều là từ chỗ này giết vào Hà Bắc.