Điều Dương Văn Quảng quan tâm là lương thực, ông dẫn theo mấy tên tướng lĩnh đi đến kho lương của huyện Dịch. Huyện Dịch có tổng cộng ba kho lương thực, một kho của huyện, một kho của châu và một kho khác thuộc về lộ Nam Kinh. Kho huyện và kho châu đều là kho lương thực của địa phương, không có nhiều lương thực, trong kho huyện có hai vạn thạch lương thực, kho châu có bảy vạn thạch, về cơ bản đều là lương thực thu thuế từ năm ngoái vẫn chưa được đưa tới lộ Nam Kinh.
Nhưng kho lương thực thuộc về đường Nam Kinh lại là kho lương thực để chuẩn bị cho việc chiến đấu, tổng cộng có mười kho, chủ yếu cung cấp hậu cần cho quân Liêu tấn công theo hướng Thái Nguyên. Lương thực có hai mươi vạn thạch, cỏ khô có mười lăm vạn gánh, có một lượng lớn vật tư vũ khí, còn có vô số thịt dê đông lạnh ở trong hầm.
Dương Văn Quảng mừng rỡ, có nhiều lương thực như vậy, đủ cho quân đội của ông ăn trong một năm.
Lúc này, binh sĩ áp giải mười mấy tên quan viên qua đây, châu quan là người Khiết Đan, bị dọa đến nơm nớp lo sợ, mặt tái mét, huyện lệnh là một tên người Hán, hơn ba mươi tuổi, thần sắc trái lại khá bình tĩnh.
Dương Văn Quảng liếc mắt nhìn bọn chúng một cái nói:
- Không cần làm khó bọn chúng, thả cho chúng đi!
Mười mấy tên quan viên cảm ơn rối rít rồi rời đi, huyện lệnh lại không đi, Dương Văn Quảng có chút khó hiểu, hỏi:
- Ta thả cho ngươi đi, vì sao ngươi không đi?
Huyện lệnh thản nhiên nói:
- Ta là quan phụ mẫu một huyện, làm sao có thể bỏ con dân mà rời đi được.
Dương Văn Quảng thấy y khá có tinh thần trách nhiệm, liền hỏi:
- Ngươi tên là gì?
- Tại hạ tên Khổng Nhiên, là người Dịch Châu.
- Người nhà ngươi đều ở huyện Dịch?
- Đúng vậy, cha mẹ và vợ ta đều ở huyện Dịch.
- Vậy ngươi hãy ở lại, tiếp tục đảm nhận chức huyện lệnh, có điều không phải là huyện lệnh của nước Liêu mà là huyện lệnh của Đại Tống, ngươi có chấp nhận không?
Khổng Nhiên do dự một lát nói:
- Nhưng ta xuất thân là tiến sĩ nước Liêu!
Dương Văn Quảng khoát khoát tay:
- Trước đây ngươi làm gì ta mặc kệ, ta chỉ quan tâm ngươi về sau, chỉ cần ngươi có thể tận tuỵ làm một huyện lệnh tốt, ta sẽ biểu tấu công lao của ngươi lên cho tiểu Phạm tướng công.
Khổng Nhiên hành lễ:
- Thân là người Hán, nguyện vì cố quốc cống hiến sức lực!
Dương Văn Quảng theo y đi vào huyện nha, chỉ thấy có mấy chục vị trưởng lão đang đứng trước cửa huyện nha, bọn họ nhìn thấy huyện lệnh Khổng tới, liền vội vàng tiến lên vây quanh:
- Khổng huyện lệnh, quan binh không làm khó ngài chứ?
Khổng Nhiên chắp tay hướng về mọi người nói:
- Các vị hương thân, ta hiện tại vẫn là huyện lệnh, nhưng đã là huyện lệnh của Đại Tống, cảm ơn sự quan tâm của mọi người.
- Chỉ cần Khổng huyện lệnh còn, chúng ta cũng nguyện ý sửa cờ đổi màu, trở về Đại Tống.
Khổng Nhiên vội vàng giới thiệu Dương Văn Quảng với mọi người:
- Vị này là Dương lão tướng quân, là con trai của Dương Diên Chiêu, là cháu kế nghiệp họ Dương, là một vị trưởng giả đại lượng, mọi người có yêu cầu hoặc nghi vấn gì có thể đề xuất với ông ấy.
Truyện về Dương gia tướng quân không chỉ lưu truyền rộng rãi ở Đại Tống, mà ở Yến Sơn Phủ cũng nổi tiếng như thế. Mọi người nghe nói vị lão tướng quân này là tướng đứng đầu ở Dương gia, lập tức kính nể hẳn lên, cùng nhau thi lễ.
Một người trưởng lão hỏi:
- Xin hỏi Dương lão tướng quân, quân Tống là tạm thời chiếm lĩnh Dịch Châu, hay là chiếm giữ vĩnh viễn?
Một người trưởng lão khác hỏi:
- Dương lão tướng quân, người Khiết Đan đã cư ngụ cùng chúng ta trăm năm, mọi người đều bình an chung sống, khẩn cầu lão tướng quân đừng giết bọn họ.
- Các vị hãy nghe ta nói!
Dương Văn Quảng khoát tay nói:
- Ta nói với mọi người ba chuyện, thứ nhất, Dương Văn Quảng ta nếu đã đến Dịch Châu, thì sẽ không rời đi, ta tin tưởng với thực lực hùng mạnh của Đại Tống, cùng với quân chủ trẻ tuổi anh minh uy phong, Đại Tống nhất định có thể đoạt lại được mười sáu châu Yến Vân, ngày này sẽ không còn xa vời.
- Thứ hai, quân Đại Tống hoà nhã, sẽ không lạm sát kẻ vô tội, đối với người Khiết Đan trong thành, ta sẽ thả bọn họ rời đi, sẽ không tàn sát bọn họ.
- Thứ ba, của cải của người Khiết Đan và lương thực trong kho của huyện, ta sẽ phân phát cho dân toàn huyện, bắt đầu từ hôm nay, dân chúng Dịch Châu sẽ được miễn thuế mười năm, đây là ân trạch mà Thiên tử Đại Tống ban cho các ngươi.
Dương Văn Quảng nói xong, mấy lão nhân đều nhiệt liệt vỗ tay hoan hô.
Cuộc chiến công thành ở huyện Bá đã bước sang ngày thứ ba, khói thuốc súng dày đặc trên chiến trường, thi thể ngổn ngang khắp nơi, mùi khói dầu xông ngập mũi. Vào ngày đầu tiên của cuộc tấn công, quân Liêu bị thiệt hại nặng, quân lính coi giữ thành trì của huyện Bá rải khắp nơi một số lượng lớn gai độc cây củ ấu, khiến sự sắp đặt tiến công của quân địch không kịp đề phòng, mấy trăm kỵ binh và hơn một ngàn bộ binh bị đâm thủng lòng bàn chân, tạm thời mất đi sức chiến đấu.
Mặc dù, gai nhỏ của cây củ ấu còn chưa đâm tới mức chết người, nhưng nó lại tạo một bóng ma tâm lý lớn cho binh lính, điều này ảnh hưởng nghiêm trọng tới sĩ khí, khiến binh lính không thể xung phong khi tiến công, lúc bọn chúng cẩn thận bước đi ở bên dưới thành thì lại gặp trận mưa tên đánh phủ đầu trên đầu thành.
Hai ngày với ba lượt tấn công, binh Liêu đều không chạm tới được đầu thành lại còn bị tử thương nghiêm trọng, binh lính tổn thất hơn sáu ngàn người và ba trăm cái thang công thành.
Ban đêm, ba vạn kỵ binh của quân Liêu liên tục chạy tới lui ở phía đông huyện Bá, từ tường thành đem từng túi đất rắc vào trên mặt đất thông qua tường thành, bọn chúng muốn xây dựng một vài con đường. Từ trên đầu thành, Đô thống chế Vương lạnh lùng nhìn kẻ địch. Kỵ binh đang không ngừng tiến về phía trước, ở bên cạnh y, ba nghìn quân Tống cầm nỏ đã bày thế trận sẵn sàng chờ đón quân địch.
Một khi quân địch tiến vào trong tầm bắn, bọn họ sẽ không do dự mà bắn tên, nếu không có một mệnh lệnh thống nhất, bọn lính đều tự do triển khai.
Lúc này, ở phía đông bắc có gần 100 binh sĩ đã cùng lúc phóng tên, dưới thành tiếng kêu la thảm thiết và tiếng ngựa gào thét vang dội một vùng, hơn một chục kỵ binh tới gần thành trì quân tống đã bị tên bắn chết, ngay sau đó, quân Tống không ngừng bắn tên, kỵ binh liên tục bị bắn chết, thương vong vô số.
Tiêu Hàn Gia Nô nhận được tin tức, gã chỉ đành ra lệnh:
- Cách thành trì trăm bước là được, không cần đi vào sâu.
Trên thực tế, việc đặt những con đường mới là để đánh lừa binh lính của chính mình, để xóa đi ảnh hưởng trong lòng bọn họ, phải biết rằng ở phía dưới tường thành những gai độc cây củ ấu càng nhiều, bọn họ làm sao có thể loại trừ được?
Vào lúc canh ba, kỵ binh phía trước đến báo, mười ba con đường mới đã được trải xong, Tiêu Hàn Gia Nô lập tức hạ lệnh thu binh, chờ đợi trời sáng.
Sau khi binh Liêu ngừng trải đường, dưới thành hoàn toàn an tĩnh. Chẳng mấy chốc, hơn một trăm binh sĩ đã trèo lên dây thừng xuống thành và rải một lượng lớn gai độc cây củ ấu trên con đường mới.