Năm tên lính dùng dây thừng để leo xuống tường thành, phi thân lên chiến mã, chạy gấp tới huyện Đường cách ngoài mấy chục dặm.
Sáng sớm ngày hôm sau, tướng Trương Mông canh giữ huyện Đường dẫn theo một vạn quân Tống chạy đến thung lũng Đường Thuỷ, rất nhanh, tiếng hoan hô vang dội trong thung lũng, bọn họ không ngờ ở trong thung lũng lại thu được ba vạn con chiến mã, đây chính là chiến lợi phẩm mà Đại Tống chưa từng có trước đây.
Ba tên trinh sát còn chưa kịp phản ứng đã bị binh lính dùng gậy gộc đánh lén ngất xỉu trên đất, quân Tống cũng tuân thủ lời của Phạm Ninh dặn, tận lực không giết binh lính quân Hán, chủ yếu phải bắt sống. Đương nhiên, chuyện này cũng phải dựa vào tình huống, không thể cổ hủ, hai quân trước trận đấu, ngươi không giết đối phương, đối phương sẽ muốn giết ngươi, như vậy chính là ngu xuẩn.
Tình huống đánh lén vào thành trì giống như này có thể tránh được việc giết hại. Đội Phi Hổ rất nhanh phát hiện trên đầu thành có hơn ba mươi tên lính đang ngủ trong lầu trên thành. Mấy tên lính dùng ống tre thổi một lượng lớn thuốc mê vào trong lầu trên thành, chỉ trong chốc lát, ba mấy tên lính đều hôn mê bất tỉnh.
Trên đầu thành nam, không có binh lính nào khác ngoài hàng trăm trinh sát của quân Tống. Điều này làm cho những tên trinh sát của quân Tống có chút ngạc nhiên, họ không nghĩ rằng phòng thủ của huyện Dịch lại lỏng lẻo như vậy, chỉ đơn giản là đi qua, lãng phí một thành trì mạnh mẽ và cao lớn như vậy.
Ngoài ra, hơn chục binh sĩ khác đều đang ngủ trong động. Nơi này chắn gió, ấm áp, khô ráo, ngủ rất thoải mái, chỉ sau lầu trên thành. Doanh tướng Lý Kiến đội Phi Hổ dẫn đầu năm mươi trinh sát chặn mười tên lính bảo vệ cuối cùng ở trong động, bọn chúng đành phải ngoan ngoãn quỳ xuống đầu hàng.
Bên ngoài cách một dặm, Dương Văn Quảng nhìn cổng thành chằm chằm không chớp mắt. Trên đầu thành không có bất kỳ động tĩnh nào, lòng y có chút bất an, lẽ nào mình phán đoán sai, đội Phi Hổ đã gặp phải mai phục hay sao?
Không thể nào! Dương Văn Quảng tự nhắc nhở mình phải bình tĩnh, kiên nhẫn chờ thêm một chút nữa.
Đúng lúc này, trên đầu thành xuất hiện ánh lửa, cửa thành bắt đầu được kéo xuống từ từ, binh lính xung quanh kích động reo lên, Dương Văn Quảng hung hăng đập một quyền trên đất, ông đứng dậy tung người lên ngựa, cất cao giọng nói với thủ hạ:
- Vào thành!
Mười ngàn quân Tống đi theo Dương Văn Quảng nhanh chóng chạy vào trong huyện Dịch, một lúc đã chạy đến dưới thành, cửa thành đã mở rộng, doanh tướng Lý Kiến đang đợi ở cửa. Dương Văn Quảng nhìn thấy Lý Kiến, vội vàng ghìm chặt chiến mã lại hỏi:
- Tình hình quân doanh trong thành thế nào?
- Quân Liêu còn đang ngủ say, nhưng ti chức lo lắng một khi phát sinh tấn công vào quân doanh, sợ là lính gác cổng của ba thành khác sẽ chạy mất, trước đó có cần phái quân đội ở ngoài thành ngăn chặn bọn chúng lại không?
Dương Văn Quảng trầm ngâm chốc lát nói:
- Vốn là muốn cho Liêu quân biết, làm xáo trộn sự triển khai tiếp theo của chúng, không cần phải quản mấy cái cửa thành, quân gác cổng muốn chạy trốn thì tuỳ chúng, tập trung tinh lực giải quyết xong những tên lính trong thành rồi tính tiếp.
- Tuân lệnh!
Lý Kiến dẫn theo quân Tống chạy vào quân doanh trong thành.
Không bao lâu, mười ngàn quân Tống đã bao vây mấy vòng quân doanh. "Oanh!" một tiếng vang thật lớn, binh sĩ quân Tống dùng một cây gỗ lớn đâm thủng một lỗ lớn ở tường ngoài kho vũ khí, hơn nghìn binh sĩ xông vào, chiếm lĩnh kho vũ khí của quân doanh.
Lúc này binh sĩ quân Liêu trong quân doanh đã bị giật mình tỉnh dậy, bọn chúng đều vô cùng ngỡ ngàng, binh khí đều không có trong tay, mà bị thu ở trong kho vũ khí, hơn ba nghìn người tay không tấc sắt, không biết nên làm thế nào mới tốt.
Lúc này, có binh sĩ quân Tống hô lớn nói:
- Chúng ta đều là người Hán, không muốn giết huynh đệ của mình, những người ra đầu hàng sẽ được phóng thích vô điều kiện trở về nhà, nếu như chống lại, lập tức giết chết.
- Chúng ta đầu hàng!
Một đám binh sĩ người Hán ở gần nhất giơ tay chạy ra, lập tức có binh sĩ khác giữ bọn chúng lại, rất nhanh, lần lượt lại có binh sĩ ra đầu hàng.
Không đến nửa canh giờ, đã có hơn hai ngàn năm trăm người ra đầu hàng, nhưng vẫn còn khoảng năm trăm người không có động tĩnh gì.
- Cho các người cơ hội cuối cùng, còn không đầu hàng, quân Tống sẽ tấn công, sẽ không chấp nhận đầu hàng nữa.
Binh sĩ hô liên tiếp bốn năm lần, quân doanh vẫn như trước không có bất cứ động tĩnh gì.
Dương Văn Quảng cảm thấy có chút không ổn, vẫy vẫy tay hướng tới binh sĩ trường thương ở phía sau, mấy trăm tay trường thương chậm rãi đi vào trong quân doanh.
Đúng lúc này, trong quân doanh đột ngột phát ra một tiếng hô to, chỉ thấy bốn năm trăm người từ trong doanh trại điên cuồng xông ra, tay cầm gậy gỗ, ghế và những vật dụng khác, liều lĩnh xông tới kho vũ khí.
Mũi tên của quân Tống trong kho vũ khí bắn ra loạn xạ, binh sĩ quân Liêu bị bắn trúng ở phía trước đều kêu thảm ngã quỵ, trong nháy mắt đã bắn chết hơn trăm người.
Dương Văn Quảng cũng lớn tiếng ra lệnh:
- Xông lên, giết!
Mấy ngàn tay trường thương xông tới, hơn ba trăm người còn lại sợ tới mức đều lui về phía sau, rất nhiều người quỳ xuống đất cầu xin tha thứ, mười mấy tên binh sĩ và tướng lĩnh Khiết Đan vung đao vọt lên, người Khiết Đan cho dù là lúc ngủ cũng sẽ mang theo một thanh đao theo mình, bọn chúng không chịu đầu hàng, muốn phá vây đi ra.
Mấy trăm tay trường thương xông lên một loạt, thương đâm ra loạn xạ, người Khiết Đan đều ngã xuống đất. Chỉ trong chốc lát, hơn năm mươi tướng lĩnh và binh sĩ Khiết Đan đều bị đâm chết. Những binh sĩ quân Hán còn lại thấy không còn hy vọng liền đồng loạt quỳ xuống đầu hàng.
Bọn chúng lại không có vận số tốt như vậy, Dương Văn Quảng biết những người này tuy là khuôn mặt người Hán, trên thực tế đã là người Liêu rồi, giữ lại bọn họ chính là mối hoạ, bọn chúng sớm hay muộn cũng sẽ sớm trở lại để giết mình. Dương Văn Quảng liền lạnh lùng hạ lệnh:
- Giết chết toàn bộ!
Cầu xin cũng vô dụng, trong những tiếng kêu gào thê thảm, cuối cùng hơn ba trăm người toàn bộ bị tên bắn chết.
Từ quân doanh đi ra, lại thấy Lý Kiến đang áp giải hơn một trăm năm mươi người đi tới, Lý Kiến tiến lên bẩm báo:
- Những tên này đều là binh sĩ giữ thành của ba cửa thành khác, bọn chúng không muốn chạy trốn, chủ động đầu hàng.
Dương Văn Quảng gật đầu:
- Đưa bọn chúng cùng với những binh sĩ đã đầu hàng khác thu xếp cùng một chỗ, sau khi trời sáng thì phóng thích bọn chúng.
Trời dần dần sáng, quân Tống đã khống chế toàn bộ huyện Dịch, bọn họ cũng không đụng đến cây kim sợi chỉ, hầu như tất cả nhà phủ của người Khiết Đan đều bị binh sĩ niêm phong, người Khiết Đan cùng gia quyến của họ đều bị đưa đến quân doanh tạm thời giam giữ. Dương Văn Quảng dù sao cũng là lão tướng, ông chưa từng nghĩ đến việc giết hại người Khiết Đan, còn cho bọn chúng một chút lương thực, để cho bọn chúng tự mình rời đi.
Tuy huyện Dịch chín phần đều là người Hán, nhưng lại không có cảnh những người Hán vui vẻ chạy ra ngoài đón quân Tống về phương bắc. Trên đường cái vắng ngắt, cư dân trong thành đều vô cùng sợ hãi, mọi người đều đóng cửa, nhìn lén ra ngoài qua khe cửa và cửa sổ.