Đại Tống Siêu Cấp Học Bá (Dịch Full )

Chương 946 - Chương 943

dai tong sieu cap hoc ba
Chương 943
 

Lần này quân Tống chuẩn bị chiến tranh, cũng bao gồm việc tu sửa và bổ sung cấp dưỡng các quan ải ở Định Châu và phủ Chân Định.

Quân Liêu phía Tây vẫn luôn chạy thẳng về hướng tây, ngày hôm sau đã đến thung lũng sông Đường Thuỷ, đây là thung lũng thích hợp nhất cho kỵ binh đi qua trong năm thung lũng của Định Châu, những hẻm núi khác thì cần phải leo một đoạn đường núi, chỉ có thung lũng Đường Thuỷ là đường bằng phẳng.

Thung lũng Đường Thuỷ chỗ rộng nhất hơn mười dặm, chỗ hẹp nhất không tới một dặm, từ nơi này tới huyện Linh Khâu trấn Uất Châu mất khoảng bốn mươi dặm. Đối với quân Liêu đã sắp hết lương thực mà nói, đây cũng là con đường duy nhất có thể cứu vớt được tính mạng của bọn họ.

Trong đội quân vừa hay có vài tên người Hán hàng năm đều lui tới thung lũng sông Đường Thuỷ, Gia Luật Côn Bình liền ra lệnh cho bọn họ dẫn đường, dẫn dắt đại quân tiến lên phía bắc.

Lúc này đúng vào giữa trưa, gần bốn vạn quân đang nghỉ ngơi ở trong thung lũng, ăn hết một chút lương khô cuối cùng của bọn họ, rất nhiều binh lính còn chạy tới bên sông để mò tôm cá, dòng nước không sâu, chỉ cao ngang đến phần eo, hai bên có những ruộng lúa mạch lớn, có rất nhiều cánh đồng lúa mạch non còn đang phát triển, đó là do những người nông dân vừa mới trồng chưa được bao lâu thì đã phải rút lui xuống miền nam, những cây lúa mạch này liền tự mình phát triển, trông xanh um tươi tốt, vừa hay tiện lợi cho ngựa chiến.

Ba vạn con ngựa chiến vào đồng lúa mạch, không bao lâu đã gặm sạch mấy trăm mẫu lúa mạch non.

Gia Luật Côn Bình sai người đưa mấy người dẫn đường đến, hỏi:

- Quan ải của quân Tống ở đâu?

- Hồi bẩm tướng quân, chính là ở phía trước không xa, nhiều nhất khoảng năm sáu dặm, vòng qua khúc cong là nhìn thấy.

Gia Luật Côn Bình chỉ một sườn đồi thấp ở cách đó không xa hỏi:

- Qua được sườn đồi kia thì có khả năng qua được quan ải của quân Tống không?

Y không thể không xem xét đến các loại tình huống thật, trên núi tuy là có nhiều cây, có thể dùng để làm thang công thành, nhưng mấy trăm thợ thủ công của họ đã bị quân Tống giết chết, rất nhiều công cụ tất yếu đều không có, chỉ có thể làm được một ít vũ khí đơn sơ. Càng quan trọng hơn là lương thực của bọn họ đã hết, nếu như không thể đến huyện Linh Khâu trước khi trời tối, sợ là sĩ khí và lòng quân sẽ không còn nữa.

Gia Luật Côn Bình trong thâm tâm không muốn tấn công thành trì nữa, thiết hoả lôi của quân Tống đã làm cho y chấn động mạnh mẽ đến bây giờ vẫn còn chưa hết.

Trong lòng y đầy kỳ vọng mà nhìn vào mấy tên dẫn đường kia, với sườn đồi này, có thể không tấn công cửa quan ải mà trực tiếp vòng qua không.

Một tên dẫn đường nói:

- Bên này thoạt nhìn rất thấp, nhưng phía bắc lại là dốc đứng, người có thể nắm dây thừng để leo xuống, nhưng ngựa thì không đi được.

- Đặc điểm của dãy núi bên này chính là một bên nhìn thì rất thấp, nhưng bên còn lại lại rất dốc.

Một tên lính dẫn đường ở bên cạnh nói.

Gia Luật Côn Bình hơi nổi cáu, y lập tức sai một đội binh lính trèo qua lưng núi để xác nhận lời nói của mấy tên dẫn đường, loại chuyện này y nhất định phải xác nhận trước rồi mới có thể tin tưởng được.

Nghỉ thêm hơn nửa canh giờ, Gia Luật Côn Bình đã nghĩ ngơi được kha khá, liền đứng lên ra lệnh:

- Nghỉ ngơi được phần nào rồi, toàn quân tập hợp, chuẩn bị xuất phát!

"Tu——" tiếng kèn thổi lên, gần bốn vạn quân bắt đầu tập hợp, rất nhanh liền xuất phát dọc theo bờ tây của dòng sông về phía bắc.

Vượt qua một khúc cong lớn, hẻm núi bỗng nhiên trở nên hẹp hơn, cách vài dặm ở phía trước, một quan ải cao lớn vững chắc xuất hiện trước mắt bọn họ.

Loại quan ải này thực ra là có hai chỗ, phía bắc một, phía nam một, ở giữa là chỗ ở của binh lính và doanh trại, hai bên đều là vách núi vách đá.

Phía dưới quan ải có lỗ hổng hình trăng lưỡi liềm, nước sông từ bên dưới chảy tới, bên trong còn lắp một hàng rào sắt vững chãi, bên cạnh hẳn là có một cái cổng thành nhỏ, nhưng đã bị một tảng đá lớn phá hỏng.

Nói ngắn gọn, cứ cho là quân Liêu đánh hạ quan ải, thì cũng phải bắc thang trèo lên quan ải cao bốn trượng này.

Phía trên quan ải, quân Tống đứng đầy chi chít, phải tới hơn ngàn người, ai ai cũng cầm cung tên, đang lạnh lùng nhìn quân Liêu.

Gia Luật Côn Bình nhìn thấy rõ ràng, trên đầu thành vậy mà lại có ba giá máy bắn đá, y nhất thời rùng mình một cái. Thung lũng hẹp như vậy, quân Liêu cùng xông lên, nếu như thiết hoả lôi phát nổ ở giữa đám người, vậy thì sẽ không còn ai có thể sống sót.

- Tướng quân, quan ải này không đánh được đâu!

Một tên đại tướng thấp giọng nói:

- Không ngờ là lại không có cửa thành, hơn nữa tường thành lại quá cao, đánh vào dùng thang thường không được, nhất định phải dùng thang dây, nhưng mà chúng ta không có thang dây.

Không phải là không có những cây san, cây thông cao đến bốn trượng, cho dù là không có, thì vẫn có thể buộc hai cái cây vào nhau để sử dụng. Nhưng vấn đề không nằm ở cái thang, mà là do tường thành quá cao, binh lính leo chưa được một nửa, bên trên lăn cây đá xuống hoặc đổ dầu hoả là liền bị đập rơi xuống.

Lúc này, một đội binh lính chạy về nói:

- Khởi bẩm tướng quân, chúng tôi đã dò xét triền núi ở phía bắc, quả thực là khá dốc đứng, người có thể xuống, ngựa chiến thì không được.

- Sau khi xuống dưới thì là chỗ nào?

Gia Luật Côn Bình lại hỏi.

Ở trong thung lũng phía bắc quan ải, cách quan ải khoảng mười dặm.

Gia Luật Côn Bình cúi đầu trầm tư một lát, y chỉ thở dài một tiếng, nói với mấy người đại tướng:

- Chúng ta không có vũ khí để phá thành, cho dù có vũ khí thì cũng khó mà ngăn cản được thiết hoả lôi của quân Tống, mọi người đều tận mắt thấy, lương thực của chúng ta đã hết rồi, đến tối mọi người phải chịu đói rồi, vì để phá thành công vòng vây, ta xét thấy nên từ bỏ ngựa chiến, binh lính có thể từ triền núi bên kia vượt qua quan ải của quân Tống, ý kiến của các ngươi thế nào?

Các tướng ngơ ngác nhìn nhau, một lão tướng nói:

- Tướng quân nói đúng, bảo tồn binh lực mới là việc quan trọng nhất, về phần ngựa chiến, sau này bắt triều Tống bồi thường gấp đôi.

Mọi người đều tán thành, nhưng từ đầu đến cuối, không ai đề xuất ý kiến giết chết ngựa chiến. Người Liêu rất xem trọng ngựa chiến, giống như là người thân vậy, cho dù phải từ bỏ thì cũng không thể giết ngựa được, chính như lời nói của lão tướng Khiết Đan, tương lai sẽ bắt triều Tống hoàn lại gấp đôi.

Quân lệnh truyền xuống, tất cả kỵ binh chỉ đành rưng rưng mà từ biệt chiến mã của mình, bốn vạn đại quân rời khỏi thung lũng, bọn họ đi xuyên qua một rừng cây, hướng theo sườn núi thấp ở phía xa xa mà bám đi.

Lúc này, quân Tống phát hiện ra ý đồ của Liêu binh, bọn họ hết sức kinh ngạc, cũng không dám xem thường. Mãi đến hoàng hôn, khi tướng cầm đầu doanh trại nhận được tin quân Liêu xuất hiện ở cách hơn mười dặm về phía bắc ở bên trong thung lũng, lúc này mới tin quân Liêu đã bỏ ngựa để đi, y lập tức hạ lệnh cho năm tên thuộc hạ:

- Các ngươi nhanh tới huyện Đường, báo cho Trương tướng quân, ở đây có hàng vạn con ngựa chiến, mời y lập tức đưa quân tới thu thập chiến mã.

Bình Luận (0)
Comment