Đại Tống Siêu Cấp Học Bá (Dịch Full )

Chương 945 - Chương 942

dai tong sieu cap hoc ba
Chương 942
 

Quân Liêu vẫn dùng phương pháp tác chiến truyền thống tới đối phó với quân Tống, nhưng đối thủ của chúng lại là người vứt bỏ phương pháp chiến đấu truyền thống - Phạm Ninh. Phạm Ninh lợi dụng trọn vẹn ưu thế thuỷ quân hùng mạnh của thành Tống, lại dùng phương pháp vườn không nhà trống làm cho quân Liêu ở trong phạm vi triều Tống không thể lấy được tiếp tế. Điều này làm cho việc quân Liêu xâm nhập xuống phía nam dần dần diễn biến thành cuộc chiến vây thú.

Quân Liêu lúc này còn chưa ý thức được điểm này, phía tây chúng là sông Hô Đà, phía nam là sông Hoàng Hà và sông Hô Đà nhân tạo, phía đông là sông Hoàng Hà, phía bắc là Bạch Câu, bọn chúng trên thực tế bị vây quanh trong một vùng đất khoảng năm nghìn ki-lô- mét vuông, chỉ có trong bốn thành kiên cố là huyện Hà Gian, huyện Nhâm Khâu, huyện Bá và huyện Thanh Thuỷ có người và lương thực. Nhưng trú binh quân Tống đã có mười vạn người, ngoài ra còn có một vạn năm nghìn thuỷ quân và tám trăm thuyền chiến khống chế mấy con sông trọng yếu.

Lúc này, Dương Văn Quảng bước nhanh tới bên cạnh Phạm Ninh nói:

- Ty chức có một ý tưởng mạnh dạn, xin Tiểu Phạm tướng công tham khảo.

- Lão tướng quân mời nói!

Dương Văn Quảng nói:

- Trước mắt, huyện Dịch chỉ có ba nghìn trú quân, ty chức kiến nghị đưa kỵ binh tấn công huyện Dịch, triệt để làm loạn bố trí của nước Liêu.

Dương Văn Quảng đưa ra phương án này vì sáng nay bọn họ nhận được bồ câu truyền tin của Dương Quý, chủ lực của quân Liêu đều bố trí một đường tại Bình Châu, ứng phó với uy hiếp của thuỷ quân Đại Tống, mà trú quân ở huyện Dịch phía tây chỉ có ba nghìn người, hơn nữa là lấy quân Hán làm chính.

Phạm Ninh khẽ cười nói:

- Đánh hạ huyện Dịch, tất nhiên sẽ dẫn đến sự phản công mạnh mẽ của Liêu quốc, chúng ta phải xét xem liệu có kiên trì được không?

Dương Văn Quảng vội vàng nói:

- Huyện Dịch ở vùng núi, thị trấn xây dựng ở chỗ cao, dùng đá lớn xây thành, vô cùng chắc chắn, dễ phòng bị khó tấn công, dân số thị trấn đại đa số đều là người Hán, cuộc sống nghèo khó, chỉ cần chúng ta mang của cải quý tộc của nước Liêu và lương thực phân cho họ, ta tin rằng họ sẽ ủng hộ quân Tống. Sau khi chúng ta chiếm lĩnh được huyện Dịch, có thể thông qua Dịch Thuỷ hướng huyện Dịch để vận chuyển lương thực, chỉ cần giữ đủ một năm lương thực, ta tin tưởng Liêu quốc sẽ không thu được Dịch Châu.

Dương Văn Quảng thấy Phạm Ninh hơi động tâm, lại lập tức nói:

- Chỉ cần tướng công đồng ý, ty chức nguyện dẫn theo một vạn quân dưới tay lên phía bắc cướp lấy huyện Dịch.

Phạm Ninh trầm tư một lát, nếu quân Liêu ở Bảo Châu không qua được, như vậy hai vạn thủ thành của mình là đủ rồi, nếu như có thể thừa dịp cướp được huyện Dịch, đây thật sự là một nước cờ tốt.

Đương nhiên, trong mặt này nguy hiểm cũng rất lớn, nếu chỉ huy không tốt một vạn quân sẽ khiến cho toàn quân bị tiêu diệt, Phạm Ninh cân nhắc thật lâu, rốt cuộc cũng gật đầu đồng ý.

- Được rồi! Ta có thể chấp nhận phương án của ngươi.

Dừng một chút, Phạm Ninh lại khẽ cười, nói:

- Ta đề nghị ngươi dẫn theo mười mấy người thợ làm cổng cùng tới Dịch Châu.

Lúc này, Tiêu Hàn Gia Nô vẫn chưa biết quân đội của Gia Luật Côn Bình đã chạy trốn về phía tây, y vẫn đang đợi tin tức của Gia Luật Côn Bình, tuy nhiên Tiêu Hàn Gia Nô đã bắt đầu sinh nghi, bọn họ và quân đội phía tây chỉ cách nhau hơn hai trăm dặm, đã tròn bốn ngày trôi qua, tại sao đến một tên lính báo tin cũng không đến.

Tiêu Hàn Gia Nô đứng im lặng thật lâu phía trước bản đồ, chẳng nhẽ lính báo tin không qua được sông hoặc là đi được nửa đường thì gặp phải lính trinh sát của quân Tống, bị giết rồi.

Nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ có hai nguyên nhân, trước đây y đã nói qua với Gia Luật Côn Bình, bất kể thắng hay bại, sau khi tiến hành bao vây, đều phải viết một bản báo cáo tỉ mỉ, y tin là bản báo cáo này Gia Luật Côn Bình đã viết rồi, cũng phái người gửi đi rồi, nhưng lại không tới được nơi này, vậy thì chỉ có một nguyên nhân, lính truyền tin trên đường đã gặp chuyện rồi.

Tiêu Hàn Gia Nô trong lòng có chút lo lắng, y nghĩ tới tin tình báo nhận được vào buổi sáng, lính gác ở phía tây sông Hô Đà phát hiện tàu chiến của quân Tống, tin tức này làm cho Tiêu Hàn Gia Nô giống như bị giáng một gậy vào đầu, trước kia khi bọn họ định ra chiến lược đã tính đến hết các khả năng có thể xảy ra, chỉ duy nhất không ngờ là thuỷ quân của quân Tống cũng sẽ tham gia.

Liêu quân qua sông là dùng bè da nối lại, sau đó trải những tấm ván gỗ lên, phương pháp này đơn giản tiện lợi, có thể nhanh chóng dựng được một chiếc cầu nổi, bọn họ đã qua sông Cự Mã bằng cách này, nhưng cây cầu nổi giản dị này cũng có một nhược điểm rất lớn, chính là sẽ dễ dàng bị phá huỷ, không có quân Tống còn tốt, nhưng một khi tàu chiến của quân Tống xuất hiện, cây cầu bằng bè da của bọn họ căn bản không chịu thêm được một đả kích nào nữa, chỉ cần một mũi tên liền có thể đâm nổ một chiếc bè da.

Nếu như thuyền chiến của quân Tống xuất hiện trên sông Hô Đà, như vậy quân phía Tây sẽ không qua được.

Lúc này, ở cửa lều lớn có binh lính bẩm báo:

- Khởi bẩm đại soái, trinh thám phát hiện một đội kỵ binh của quân Tống ra khỏi thành, ước khoảng một vạn quân chạy về phía Tây Nam.

Tiêu Hàn Gia Nô cả kinh, không chút do dự nói với thân binh ở bên cạnh:

- Mau lệnh cho Gia Luật Can dẫn mười ngàn kỵ binh đuổi theo, nhất định phải tiêu diệt hết đội quân này.

- Tuân lệnh!

Thân binh tiếp nhận lệnh tiễn xong liền rời đi, vừa lúc đi đến cửa lều, Tiêu Hàn Gia Nô bỗng hô lên:

- Chờ một chút!

Thân binh dừng bước, Tiêu Hàn Gia Nô suy tư một lát, liền khoát tay một cái nói:

- Huỷ bỏ mệnh lệnh, đi theo bọn chúng thôi.

Bây giờ là canh hai, y sợ kỵ binh của mình ban đêm không quen đường xuống phía nam, rơi vào bẫy mai phục của quân Tống, đây rất có thể là kế dụ binh của quân Tống, không thể khinh thường.

Tuy nhiên việc thuyền chiến của quân Tống xuất hiện lại giống như một cái u ác tính sinh trưởng ở sau lưng y, khiến cho y đứng ngồi không yên, y lập tức ra lệnh:

- Lệnh cho trinh sát của đội quân thứ nhất đến sông Cự Mã tìm hiểu, quan sát xem trên sông có chiến thuyền của quân Tống không.

***

Phía bắc Định Châu thuộc về dư mạch của Thái Hành Sơn, dãy núi Thường Sơn kéo dài mấy trăm dặm vắt ngang qua đồng bằng, thế núi cao và dốc đứng, nằm bên trong núi Lang Nha trứ danh, núi Thường Sơn trở thành đường phân chia ranh giới tự nhiên của hai nước Tống, Liêu. Tuy rằng thế núi dốc đứng hùng vĩ, nhưng vẫn có đường để đi, dãy núi có rất nhiều khu vực bị rạn nứt, hình thành các khe núi sâu lớn nhỏ, những khe núi sâu này là con đường chính để quân Liêu tiến vào phủ Chân Định.

Đối với quân Liêu trốn phía tây cũng vậy, bọn họ muốn quay về Liêu quốc, chỉ có thể đi xuyên qua những khe núi sâu này để trở về.

Nhưng sự tình không đơn giản như vậy, trong mỗi một khe núi sâu, quân Tống đều xây dựng quan ải ở những chỗ hiểm yếu, không chỉ là phòng bị quân Liêu từ phía bắc đánh tới, đồng thời cũng để phòng bị quân Liêu bao vây từ phía đông.

Bình Luận (0)
Comment