Gia Luật Côn Bình không dám qua biên giới vào ban đêm, y lo quân Tống sẽ mai phục, liền phái hơn trăm trinh sát lên hướng bắc điều tra tình hình, đại quân vừa mệt vừa đói, sau khi vào thành ăn qua loa một chút lương khô, cho ngựa ăn một ít bã đậu mang theo bên mình, đám binh sĩ liền nằm xuống ngủ.
Canh năm, Gia Luật Côn Bình bỗng nhiên tỉnh giấc vì những tiếng hỗn loạn, y đứng lên vội hỏi:
- Xảy ra chuyện gì?
Ngay sau đó, một tên lính vội vã chạy tới báo cáo:
- Khởi bẩm tướng quân, nước ngập vào thành rồi.
Gia Luật Côn Bình lập tức hoảng sợ, truy hỏi:
- Ngập đến mức nào?
- Đến khoảng đầu gối!
Lúc này, thân binh của bọn chúng cũng hô lên, chỉ thấy nước đã ngập đến, da dê chúng trải xuống đất toàn bộ đều bị ngập ướt.
Gia Luật Côn Bình trong lòng sợ hãi, không ngừng ra lệnh:
- Lập tức thu dọn lên phía Bắc!
Ba vạn kị binh ào ào lên ngựa, đám bộ binh lại càng kinh hoảng hơn, vội vã xông ra khỏi cửa thành, ngoài thành đã là một vùng nước mênh mông. Lúc này, hơn mười người dò la tin tức từ trạm canh gác chạy về, gấp gáp bẩm báo:
- Quân Tống đào thông Bạch Câu, nước sông ngập tới rồi, nước rất mạnh, tướng quân mau rút đi.
- Phía bắc nước sâu bao nhiêu?
- Ngập đến phần eo của người bình thường, hiện tại vẫn còn đang dâng, hơn nữa quân Tống ở trấn Long Vĩ đào một rãnh sâu, đã bị nước sông bao phủ rồi, rất nhiều huynh đệ của chúng ta đã rơi vào rãnh mất tích, không biết rãnh sâu bao nhiêu.
Gia Luật Côn Bình rất rõ rành địa hình đường lối ở bên kia, bên kia địa hình trũng thấp, sau khi bị ngập chắc chắn là không qua được, huống chi còn đào thêm một cái rãnh.
Đi về hướng tây là vùng núi, là người còn có thể trèo núi mà qua, còn ngựa thì phải làm sao, không thể đem vứt bỏ ba vạn con ngựa được. Hướng về phía đông cho dù là có thể tới được phủ Hà Gian, nhưng làm thế nào có thể qua được mấy con sông lớn?
Nhưng nước dâng lại không đợi y quyết định, trong chớp mắt nước đã ngập đến đùi, đám binh sĩ đều sợ đến hét lớn lên.
Gia Luật Côn Bình không còn cách nào, chỉ đành cắn răng ra lệnh:
- Rút lui về hướng tây!
Ba vạn kị binh cùng chín nghìn bộ binh chạy thục mạng, hướng về hướng Định Châu mà chạy.
Mấy tháng sau, nước lũ từ từ rút xuống, nhưng giữa Tống, Liêu vĩnh viễn hình thành một cái hồ rộng bảy dặm, dài hơn ba mươi dặm, quân Tống liền gọi là hồ Long Vĩ.
***
Chủ soái quân Liêu Tiêu Hàn Nô dẫn năm vạn quân đi về hướng đông, từ Bá Châu vượt qua Bạch Câu, đi thẳng một đường xuống phía nam, trực tiếp tới phủ Hà Gian. Y gần như không gặp phải bất cứ sự ngăn cản nào, trực tiếp đến thị trấn Hà Gian.
Giống với Bảo Châu ở phía tây, Hà Gian phủ cũng vườn không nhà trống, tất cả nhà cửa đều bị phá huỷ, cây cối bị chặt hết, hơn hai trăm dặm nhìn không thấy nơi có người ở.
Lần này quân Tống thực hiện vườn không nhà trống, được bao bọc bởi Hoàng Hà và sông Hô Đà, tuy rằng cây cối ở phía nam không bị chặt hết toàn bộ, nhưng mọi người đều di chuyển về phía nam mà không có ngoại lệ. Có tuyến phòng thủ sông Hô Đà cùng Hoàng Hà, lại thêm thuỷ quân hùng mạnh của quân Tống, tin chắc rằng quân Liêu sẽ không qua được tuyến phòng ngự này.
Sông Hô Đà bắt nguồn từ Thái Hành Sơn, từ tây qua đông chảy qua phủ Chân Định, Định Châu, Kỳ Châu, Thâm Châu, chuyển hướng bắc tại Nhiêu Dương, Thâm Châu. Hướng bắc xuyên qua Hà Gian phủ, Mạc Châu, Hùng Châu, Bá Châu, cuối cùng đổ vào sông Cự Mã tạo thành một vòng cung khổng lồ. Khiến cho quân Liêu ở hướng tây không thể vượt qua sông Hô Đà để tới Hà Gian phủ.
Mặt sông Hô Đà rộng lớn, có thể vận hành năm nghìn thuyền đá lớn, vì để cho sông Hô Đà có thể trở thành tuyến phòng vệ tự nhiên ngăn cản quân Liêu đi xuống phía nam, đồng thời cũng trở thành tuyến vận chuyển chủ lực. Mùa đông năm trước, Phạm Ninh khiến triều đình huy động năm mươi vạn dân phu, lợi dụng một nhánh bỏ đi của sông Tiểu Lưu, đào một dòng sông nhân tạo dài đến năm mươi dặm. Dòng sông nhân tạo này đào mất ước chừng khoảng ba tháng rưỡi, mười ngày trước mới hoàn thành, có ý nghĩa chiến lược cực kỳ trọng đại.
Chiến lược này có ý nghĩ trọng đại là bởi vì dòng sông nhân tạo này nối liền sông Hô Đà và sông Hoàng Hà, nó có thể làm cho hạm đội sông Hoàng Hà của quân Tống tiến vào sông Hô Đà, đồng thời cũng cản trở kỵ binh quân Liêu xuống phía nam.
Mối lo ngại duy nhất chính là mùa đông, mùa đông nước sông đóng băng, sông Hoàng Hà và Hô Đà liền mất đi tác dụng phòng ngự, có điều từ sông Hô Đà đến Bạch Câu cách xa nhau ba trăm dặm, kỵ binh dọc đường cần tiếp tế, cho nên trong lịch sử, bất kể là người Khiết Đan hay là người Nữ Chân xuống phía nam, đều cần một toà thành lớn để làm vùng hậu cần trọng yếu.
Đây là lý do vì sao quân Liêu phải đánh chiếm thành Bảo Tắc. Có thành Bảo Tắc làm hậu cần tiếp tế, sau đó bất kể là tấn công thành Hà Gian hay tiếp tục đi xuống phía nam, cũng sẽ thong dong hơn nhiều.
Đương nhiên, chiến lược mà Gia Luật Hồng Cơ định ra là cướp lấy Hà Gian phủ, coi Hà Gian phủ làm hậu cần trọng yếu để quân Liêu đi xuống phía nam.
Nếu dựa theo kích thước của thị trấn, huyện Hà Gian hơi thua huyện Chân Định, nhưng nói đến quy mô nhân khẩu, đây lại là huyện lớn thứ hai sau huyện Đại Danh ở khu vực Hà Bắc. Nhân khẩu hơn ba mươi vạn, chu vi thị trấn hơn bốn mươi dặm, tường thành cao ba trượng, cao lớn vững chắc, tường thành rộng lớn, cổng thành dày nặng, là thành kiên cố nhất ở phía bắc Hà Bắc.
Trước mắt có ba vạn người đóng quân trong huyện Hà Gian, dân binh có năm vạn người, đồng thời cũng có đặt trụ sở của Hà Bắc Tuyên Phủ, quân nha của Chinh Liêu Quân cùng với quân tư doanh hậu cần của Hà Bắc. Chủ soái Phạm Ninh trước mắt ở trong huyện thành Hà Gian.
Quân Liêu không chỉ muốn bắt được điểm yếu, bắt được Phạm Ninh, mà hơn nữa thị trấn Hà Gian chỉ riêng lương thực đã có tới tám mươi vạn thạch, vô số kể các loại quân tư vũ khí, còn có mấy chục vạn quân bổng của đại quân, mười triệu lượng bạc trắng, Liêu quốc nhận được những tin tình báo này thông qua trinh sát trong thành, sao có thể không làm cho bọn chúng thèm chảy nước miếng.
Vào sáng nay, Phạm Ninh đứng trên đầu thành, nhìn quân doanh của Liêu quốc ở xa xa phía bắc. Ba ngày trước, quân Liêu đã thực hiện một cuộc tấn công có tính thăm dò vào thành Hà Gian. Sau khi tổn thất hơn ba nghìn người, liền ngừng tấn công. Quân Tống trong lúc chiến đấu cũng không sử dụng thiết hoả lôi, dùng dầu thiêu huỷ hơn hai trăm cái thang công thành, buộc cho quân Liêu phải thu quân.
Ba ngày qua, quân Liêu không còn phát động tấn công quân Tống nữa, nhưng Phạm Ninh lại rất rõ ràng, đối phương đang chờ tin tức ở phía Bảo Châu bên kia.
Nghĩ đến Bảo Châu, Phạm Ninh nhếch miệng lộ ra một tia cười lạnh, quân Liêu ở phía Bảo Châu bên kia không tới được, hắn lại muốn xem xem, chi quân hướng đông này làm thế nào để rút về.
Thuỷ quân Đại Tống đã phong toả Bạch Câu, cầu nổi cũng bị thiêu huỷ, hậu cần tiếp tế bị cắt đứt, trừ phi chúng có thể hạ được một toà thành kiên cố, đạt được tiếp tế, nếu không chúng chỉ có thể chống đỡ được nhiều nhất hai tháng.