Đại Tống Siêu Cấp Học Bá (Dịch Full )

Chương 943 - Chương 940

dai tong sieu cap hoc ba
Chương 940
 

Cửa thành mở ra, cầu treo từ từ hạ xuống, hai ngàn sĩ binh chạy ra, lập tức thu dọn chiến lợi phẩm hữu dụng, cứu người bị thương, đốt cháy và chôn cất thi thể.

Trận đầu công thành, quân Liêu đã phải trả giá cho thất bại của mình bằng thương vong của hơn tám ngàn người. Một con chim bồ câu đưa tin rời khỏi thành, bay về phía thành Hà Gian.

.....

Đêm đến, Gia Luật Côn Bình ở trong đại trướng bắt đầu nôn nóng, bất an, thân làm phó sứ Nam viện xu mật gã hiểu được rằng vũ khí mà quân Tống sử dụng hôm nay chính là thiết hỏa lôi trong truyền thuyết. Đồng thời gã cũng đã tận mắt chứng kiến uy lực mạnh mẽ của thiết hỏa lôi, một khi phát nổ có thể làm cho hơn bốn nghìn quân Liêu tan thành tro bụi, hai vạn bộ binh giờ chỉ còn lại một vạn hai ngàn người, bước tiếp theo phải sao bây giờ?

Tiếp tục công thành hay là rút lui? Hay là bỏ qua thành Bảo Tắc trực tiếp đi tới phủ Hà Gian phối hợp cùng với đội quân phía đông?

Tiếp tục công thành, Gia Luật Côn Bình đã không còn dũng khí, gã không biết bên trong thành có bao nhiêu quả thiết hỏa lôi. Nếu có đến một trăm quả, chỉ sợ bộ binh toàn bộ sẽ bị tiêu diệt. Con đường mạo hiểm lớn này, gã sợ đảm đương không nổi.

Thật ra, ban đầu Gia Luật Côn Bình đã có ý định rút lui, nhưng nếu rút lui sẽ bị hoàng đế Gia Luật Hồng Cơ nghiêm khắc trừng phạt, còn nếu không rút lui, trực tiếp đi tới phủ Hà Gian, vậy thì gã phải vứt bỏ toàn bộ quân nhu, không thể mất mặt như vậy được, mà chủ soái cũng sẽ không cho phép.

Gia Luật Côn Bình chắp tay đi vòng vòng, gã đã nghĩ ra một cách, nếu như không có con đường nào trên cánh đồng hoang vu, vậy thì phải tạo ra một con đường thông đạo cũng chỉ hơn mười dặm quanh thành, nhiều nhất là mười ngày nửa tháng thì có thể hoàn thành. Như vậy, quân nhu có thể đi qua được rồi.

......

Sáng hôm sau, ba vạn kỵ binh rời khỏi đại doanh, đi về phía đông bắc, phía bắc của huyện Bảo Tắc hầu như đều là ruộng lúa, nhưng đã bỏ hoang được một năm rồi, cỏ dại mọc khắp nơi, thêm vào đó là băng tan vào mùa xuân, cánh đồng hoang vu càng thêm lầy lội, đi một bước bùn liền ngập tới mắt cá chân. Gia Luật Côn Bình cân nhắc có nên để kỵ binh giẫm ra một đường vành trước, sau đó mới cho bộ binh đi qua.

Ý tưởng mặc dù rất hay nhưng lại không dễ thực hiện. Trước hết là không có công cụ để giẫm đất, công cụ giẫm đất thường là dùng gỗ, năm sáu mươi người dùng dây thừng buộc vào đầu gỗ cùng hướng xuống đâm. Mà do kế sách vườn không nhà trống của quân Tống, trong phạm vi hơn mười dặm đến một cái cây cũng không có, chỉ đành dỡ bỏ vũ khí công thành để giẫm đất. Thứ nhất là không có nhiều gỗ như vậy, hai là sau khi hủy đi vũ khí công thành thì phải làm sao? Quân ở phía đông vẫn đang chờ vũ khí của bọn họ đến chi viện!

Gia Luật Côn Bình nghĩ được một biện pháp khác là dùng đá vụn rải thành một con đường, chỉ cần rải hai con đường mỏng dài cho bánh xe là được. Nghĩ tới đây, Gia Luật Côn Bình lập tức chia quân làm hai hướng. Một mặt, ba vạn kỵ binh tiếp tục đi qua cánh đồng hoang vu. Mặt khác, gã lệnh cho ba nghìn binh lính tiến về phía nam, bên ngoài Bạch Long Lĩnh mười dặm để khai thác đá, đó là một ngọn núi đá, không có cây cối, chỉ có những tảng đá lớn nhỏ.

Trên đầu Đông Thành, Tào Văn Tĩnh nhìn ra xa thấy ba vạn kỵ binh chạy ra ngoài đường quan đạo mười dặm, y cười lạnh một tiếng, quay đầu lại nói:

- Châm lửa!

Đài phong hỏa trên đầu thành được đốt lên, quân Liêu lập tức phát hiện, có người chạy đến báo cáo với Gia Luật Côn Bình, Gia Luật Côn Bình cả người ngây ra, quân Tống châm lửa để làm gì chứ?

Gia Luật Côn Bình cảm thấy bất an trong lòng. Chính lúc này, gã đột nhiên cảm thấy mặt đất rung chuyển, gã đột nhiên nghĩ đến gì đó, vừa quay đầu lại, chỉ thấy từ phía tây có một đường xám xịt đánh tới doanh trại của gã.

- Không hay rồi!

Gia Luật Côn Bình quát to một tiếng, lập tức ra lệnh:

- Nhanh chóng gọi kỵ binh quay lại!

Ba vạn kỵ binh của gã ở phía đông hơn ba mươi dặm, đâu nhanh như vậy lại có thể trở về được, mà bộ binh lại đang sửa đường cách đây hơn mười dặm, trong doanh trại chỉ còn lại chưa đến một ngàn quân. Kỵ binh quân Tống mai phục bên ngoài đã nắm bắt được thời cơ cực kỳ ngắn ngủi này.

Mười ngàn kỵ binh quân Tống đang mai phục bên ngoài mười dặm, nhiệm vụ của bọn họ là tận dụng triệt để, tìm kiếm mọi cơ hội để phá hủy quân nhu lương thảo và vật tư hậu cần của quân địch.

Mười dặm đồng thời cũng là ranh giới trạm gác của thám quân Liêu, mấy trăm trạm canh gác ngoài mười dặm bao quanh đại doanh tạo thành một tuyến phòng ngự, một khi có điều dị thường xuất hiện, liền tập tức truyền tin cho đại doanh.

Khói lửa phát ra từ Bảo Tắc thành, mười ngàn kỵ binh quân Tống đánh tới, lao thẳng vào đại doanh quân Liêu, chỉ trong chốc lát đã tiến vào trong đại doanh, một ngàn binh lính bảo vệ doanh trại sợ tới mức chạy tán loạn, mấy trăm thợ thủ công không kịp chạy liền bị kỵ binh quân Tống bao vây, giết hết toàn bộ.

Quân Tống nhanh chóng châm lửa, đốt hết toàn bộ lều trại, quân nhu và lương thảo, sau đó như một cơn gió đuổi về phía nam, bao vây tiêu diệt ba ngàn quân Liêu còn đang khai thác đá.

Gia Luật Côn Bình tuy rằng nhất thời sơ sẩy, nhưng y cũng không giận quá mất khôn, để toàn bộ ba vạn quân đội đi đuổi bắt quân Tống. Y phân quân ra làm hai đường, lệnh cho mười lăm nghìn quân xuống phía Nam tiếp ứng cho quân Liêu khai thác đá, mười lăm nghìn quân còn lại thì án binh bất động.

Đồ quân nhu và đại doanh bị tiêu huỷ, phá bỏ suy nghĩ trải đường của y, y có thể trực tiếp dẫn quân vượt qua thành Bảo Tắc đi về hướng đông phủ Hà Gian.

Một lúc lâu sau, có tin tức truyền đến từ phía nam, đội quân khai thác đá bị quân Tống bao vây, ba nghìn người gần như bị toàn bộ quân đội tiêu diệt, lúc kỵ binh quân Liêu đang vội vàng, ba nghìn người chỉ còn lại hơn một trăm binh sĩ thoát ra khỏi vòng vây, những binh lính khác ngoại trừ hơn một nghìn người bị giết thì còn lại đều đầu hàng quân Tống.

Gia Luật Côn Bình bất đắc dĩ, đành phải dẫn đầu quân đội rút lui về hướng bắc, y vốn muốn đưa quân đội còn lại trực tiếp vượt qua thành Bảo Tắc, đi tới phủ Hà Gian, nhưng lại gặp phải sự phản đối mãnh liệt của các tướng lĩnh.

Lương thực, quân nhu đều bị thiêu huỷ, mỗi người trên người chỉ có hai ngày lương khô, căn bản là không đủ ăn, ngựa chiến cũng không có cỏ khô, càng quan trọng là chúng phải băng qua hai dòng sông lớn là Sa Thuỷ và Hô Đà, cầu cống đều bị quân Tống tháo xuống, bọn họ phải qua sông như thế nào?

Gia Luật Côn Bình nghĩ thông điểm này, bọn họ ngoài việc rút về nước Liêu thì quả thật là không còn cách nào khác.

Vào ban đêm, ba vạn kỵ binh cùng chín nghìn bộ binh nghỉ ngơi ở huyện Mãn Thuỷ cách biên giới khoảng năm mươi dặm. Mãn Thuỷ là một huyện nhỏ, toàn bộ dân chúng trong thành đã rời tới phía nam, chỉ còn lại mấy trăm căn nhà trống, những thứ đáng giá một chút cũng đều bị mang đi hết, lương thực đến bóng dáng cũng không thấy đâu, xà nhà cũng bị rút mang đi, chỉ còn lại một khung cảnh đổ nát thê lương.

Bình Luận (0)
Comment