Tố chất cưỡi ngựa bắn cung đỉnh cao của người Khiết Đan và người Hề không khỏi khiến người ta thán phục, quân Tống tuy rằng từ Côn Châu lấy được chiến mã trang bị cho một trăm ngàn kỵ binh, nhưng một trăm ngàn kỵ binh này thì có đến gần tám phần không biết cưỡi ngựa bắn cung, so với thực lực của kỵ binh Liêu quốc thì là một trời một vực. Kỵ binh không phải vài năm là có thể luyện thành, mà phải không ngừng huấn luyện một khoảng thời gian dài.
Cũng được trang bị chiến mã Côn Châu, nhưng ba vạn kỵ binh quân Tây Bắc lại lớn mạnh hơn nhiều, bọn họ lựa chọn con đường kỵ binh hạng nặng (giáp nặng), huấn luyện mười ngàn kỵ binh hạng nặng, dùng kỵ binh hạng nặng để đối phó với kỵ binh hạng nhẹ (giáp nhẹ), lấy phương thức tấn công tập đoàn để đối phó với kẻ thù riêng lẻ, cách này vẫn rất hiệu quả.
Quân Tống trên tường thành đồng loạt ngồi xổm xuống, tránh né loạn tên dưới thành. Lúc này, hơn mười chiếc cầu được lắp ráp bắc qua sông hộ thành, hai đầu đinh sắt được ghim sâu xuống đất. Một nhóm quân Liêu vội vàng leo lên, trên đầu tường thành dựng lên hơn mười cái thang công thành.
Thang công thành mà quân Liêu sử dụng được thợ thủ công chế tạo chuyên biệt, vô cùng kiên cố vững chắc. Ngoài ra đỉnh thang còn có hai móc câu lớn bằng sắt để bám chắc vào tường thành, rất khó để chặt đứt nó, người Hán trong quân Liêu cũng được kế thừa sự dũng mãnh của quân Liêu, bọn họ bất chấp tất cả mà cố leo lên tường thành. Nhưng tiếp đón họ lại là những khúc gỗ, tảng đá từ trên thành ném xuống. Từng khối đá ba bốn mươi cân cùng những khúc gỗ dày ba thước rơi xuống như mưa, binh lính từ trên thang công thành ngã xuống kêu la thảm thiết.
Hơn mười thang công thành đều diễn ra trận chiến đấu kịch liệt như vậy. Binh lính quân Tống núp ở mã diện trên thành, hướng sau lưng binh lính quân Liêu đang công thành từ hai bên mà phóng tên.
Đúng lúc này, trên dưới thành tên bay như mưa, tên bay dày đặc khiến cho người cũng không thở nổi.
"Tu! !!"- Tiếng kèn của đại quân quân Liêu vang lên, lại có thêm năm ngàn bộ binh giết lên, làm cho số lượng quân Liêu công thành lên tới mười lăm ngàn người, trừ đi số người thương vong, vẫn còn gần mười ba ngàn người.
Quân Liêu công thành từ từ tập trung ở hai góc tây nam và tây bắc. Ở đây không thể khai triển đội hình, cho dù là máy bắn đá hay là cung tiễn cũng hiếm hơn nhiều so với chỗ khác, quân Liêu đã phát hiện ra tất cả nhược điểm đều tập trung ở hai góc này.
Hơn ba mươi thang công thành đều tập trung ở khu vực này. Ầm! Ầm! Hai thang công thành phản thức được đặt lên, chống vào tường thành, vài chục người ở hai bên cùng nhau kéo dài dây thừng, chiếc thang dài được một đám binh lính dựng lên, trực tiếp hướng tới sát đầu thành. Ưu thế lớn nhất của thang công thành phản thức này là giảm quá trình trèo lên, một bước là có thể xuất hiện trên đầu thành.
Khuyết điểm chính là cồng kềnh, hơn nữa cần có một điểm để mượn lực, thông thường là giữ vững ở sau tường thành, mấy chục người cùng nhau kéo về sau.
Loại thang công thành phản thức này Tống triều cũng có, nhưng ở Tống triều là vũ khí công thành cỡ lớn, được lắp ráp vào tám cái ròng rọc, dùng xích sắt kéo lên, đồng thời có thể đem ba hàng hơn bốn mươi người đều đưa lên thành, so với thang công thành của quân Liêu thì tiên tiến và mạnh mẽ hơn nhiều.
Binh lính quân Tống đã sớm có chuẩn bị, ngay lúc thang công thành phản thức tới gần tường thành, hàng chục ngọn giáo cùng lúc đâm tới, ba tên lính đầu tiên lập tức bị đâm chết, kêu thảm rồi rơi xuống thành.
Ngay sau đó, hơn mười bình dầu hỏa bị đập vỡ, dầu hỏa đổ đầy lên thang công thành và binh lính, một vài ngọn đuốc được ném xuống, thang công thành lập tức bốc cháy, hơn hai mươi tên lính bám trên thang cũng bốc cháy, chúng kêu la tới tấp rồi nhảy xuống sông hộ thành.
Lúc này, góc tây nam và tây bắc đã tụ tập tập gần mười ngàn binh lính, Tào Văn Tĩnh thấy thời cơ đã tới, liền ra lệnh:
- Phóng thiết hỏa lôi vào góc tây nam và tây bắc.
Ba mươi mấy quả thiết hỏa lôi được máy bắn đá loại nhỏ liên tiếp ném ra ngoài thành. Máy bắn đá loại nhỏ này có cự ly bắn khoảng một trăm bước, vừa đúng là chỗ lính công thành dày đặc nhất.
- Cúi người nằm xuống!
Có người trên thành hét lên.
Binh lính quân Tống trên thành đồng loạt bịt tai ngồi xổm xuống, chỉ nghe thấy những tiếng nổ liên tiếp vang lên kinh thiên động địa, lửa bắn tán loạn, khói bay mịt mù, sóng xung kích mạnh mẽ cùng đinh sắt bắn ra bốn phương tám hướng, hàng trăm kỵ binh trong vòng một trăm bước đều bị đả thương, ngựa chiến quỵ xuống, kỵ binh cũng theo đó mà ngã nhào, tường thành cũng vì thế mà đung đưa, toàn bộ binh sĩ trên thang công thành đều rơi xuống. Cả thành đều bị bao phủ bởi mùi thuốc súng nồng nặc.
Chủ tướng quân Liêu là Gia Luật Côn Bình cùng đoàn kỵ binh đứng nhìn từ xa đều giật mình ngạc nhiên, bọn họ đương nhiên biết đây chính là hỏa khí của quân Tống, nhưng bọn họ chưa từng thấy qua hỏa khí nào mạnh mẽ đến như vậy.
Gia Luật Côn Bình không chút do dự hạ lệnh:
- Gõ kẻng thu binh!
" Đ.. a.. n.. g! Đ... a... n... g! Đ.. a... n... g!"
Tiếng chuông vang lên dồn dập, quân Liêu nhanh chóng rút quân như thủy triều. Nhưng điều khiến Gia Luật Côn Bình khiếp sợ là chỉ còn lại hơn sáu ngàn người trở về, hơn ba mươi quả thiết hỏa lôi của quân Tống không ngờ lại có thể làm tổn thất đến hơn bốn ngàn người.
Trên thực tế, chỉ có hơn một ngàn binh sĩ bị nổ chết, đa số là bị chấn động mà chết. Đây là lần đầu tiên thiết hỏa lôi được sử dụng trên chiến trường Tống Liêu vì thế quân Liêu vẫn chưa có kinh nghiệm tác chiến. Nếu như có thể đối phó kịp thời, tránh khỏi chấn động của sóng xung kích, thì số người chết có lẽ sẽ giảm đi một nửa.
Số người chết của lần này đa phần đều là binh lính ở Bột Hải, bọn họ đứng phía sau đúng lúc bị thiết hỏa lôi rơi trúng, làm cho gần ba nghìn người thiệt mạng.
Gia Luật Côn Bình thấy sĩ khí hạ thấp, không thể tiếp tục trận chiến, lập tức ra lệnh:
- Toàn quân rút về đại doanh!
Trong tiếng trống trầm thấp, quân Liêu chậm rãi lui về phía sau, lui về bên ngoài đại doanh mười dặm.
Trên thành, quân Tống lập tức cất tiếng reo hò.
Vương Tuyển có chút hưng phấn nói:
- Có thiết hỏa lôi giữ thành, chúng ta không việc gì phải sợ quân Liêu!
Tào Văn Tĩnh thản nhiên nói:
- Thiết hỏa lôi mặc dù là vũ khí sắc bén để giữ thành, nhưng nếu chúng ta ỷ lại vào nó, một khi quân Liêu tìm được cách chế ngự, uy lực của thiết hỏa lôi cũng sẽ không thể lớn mạnh được như ngày hôm nay.
Tướng quân có biết làm sao chế ngự được thiết hỏa lôi không?
Tào Văn Tĩnh gật đầu:
- Phạm tướng công từng nói với mọi người rằng, nếu như bò lổm ngổm dưới đất trước khi thiết hỏa lôi phát nổ, kịp thời dùng khiên che kín thân thể, hiệu quả sát thương sẽ giảm đi hơn một nửa.
Vương Tuyển thở dài:
- Hy vọng quân Liêu không tìm được biện pháp phòng ngự nhanh như vậy!
Tào Văn Tĩnh cười cười, y thấy quân địch đã rút lui khá xa, liền quay đầu lại, ra lệnh:
- Ra khỏi thành thu dọn sạch sẽ chiến trường, quân Liêu là người Hán bị thương có thể giữ lại chữa trị, còn lại giết hết!