- Khởi bẩm bệ hạ, nhất định có!
Gia Luật Hồng Cơ chậm rãi gật đầu:
- Nói như vậy, trẫm rất là mong đợi.
***
Trong nội thành Dịch huyện, Dương Văn Quảng đi cùng Mã Úy tìm hiểu tình huống trong thành, dựa theo Phạm Ninh bổ nhiệm, Mã Úy sắp được bổ nhiệm chức phó tướng phụ tá cho ông, tuy rằng hai người đều là Thống Chế Tướng, nhưng Dương Văn Quảng kinh nghiệm lão luyện, hơn nữa quan giai cũng cao hơn so với Mã Úy, dĩ nhiên là Dương Văn Quảng làm chủ tướng.
Tuy nhiên Mã Úy thuộc hệ thống biên quân, đóng ở biên cảnh Hà Bắc hai mươi năm, khá hiểu biết đối với Liêu quân, cho nên Dương Văn Quảng cũng khá khách khí đối với y.
- Bên này là kho quân lương, trước mắt chúng ta có quân lương tầm ba trăm ngàn thạch, dựa theo mười lăm ngàn người chúng ta mà tính, chia đều mỗi người hai mươi thạch, cũng đủ chúng ta dùng ăn hai năm.
- Tại sao có thể có nhiều lương thực như vậy?
Mã Úy có chút kinh ngạc nói:
- Theo ta được biết, Dịch huyện là vùng núi, cũng không phải nơi sản xuất lương thực.
Dương Văn Quảng khẽ mỉm cười nói:
- Nơi này là trọng địa hậu cần để quân Liêu tấn công vào huyện lớn Nhạn Môn Quan, trữ lượng lớn lương thảo vật tư, riêng cung tiễn còn có bốn vạn bộ, binh tiễn bốn trăm ngàn, còn có khôi giáp trường mâu mấy vạn bộ, vượt ra ngoài dự liệu của ta.
- Nói như vậy là không phải dân binh cũng được trang bị võ trang?
Dương Văn Quảng cười đến có chút miễn cưỡng, ông trầm ngâm một chút nói:
- Dân chúng bên trong thành tổng cộng là mười chín ngàn bốn trăm người, trong đó phụ nữ, người già và trẻ em đã chiếm một vạn hai ngàn người, còn dư lại hơn bảy ngàn người, bốn mươi tuổi trở lên không suy xét, lại bỏ đi hai ngàn người, nam tử cường tráng bốn mươi tuổi trở xuống chỉ có năm ngàn người, nói thật, ta chẳng những không thể dùng bọn họ làm dân binh, còn phải phái một hai ngàn người giám thị bọn họ.
- Vì sao?
Mã Úy kinh ngạc nói:
- Bọn họ đều là người Hán mà!
- Bọn họ đầu tiên là dân chúng Liêu quốc, Liêu quốc thống trị nơi này hơn một trăm năm, bên trong ít nhất một nửa người coi mình trở thành người Liêu rồi, tuy rằng cũng có không ít người tâm hướng Đại Tống, nhưng sự khác nhau ấy ta không nhận ra, cho nên biện pháp tốt nhất chính là không cần bọn họ, để trên chiến trường tránh xuất hiện phản chiến.
Nói đến đây, Dương Văn Quảng thở dài thật dài nói:
- Lòng người khó dò lắm!
Mã Úy im lặng không nói gì, một lát y lại hỏi:
- Tù binh lúc trước thì sao?
- Đều thả rồi, thuộc bổn thành thì để cho bọn họ về nhà, không phải bổn thành đều thả bọn họ ra khỏi thành về nhà, giữ lại bọn họ kỳ thật cũng là gánh nặng, giết không thực tế, chỉ có thả là tốt nhất.
- Ty chức đã hiểu.
Đúng lúc này, vội vã lính gác vội vã chạy tới, gấp giọng bẩm báo:
- Khởi bẩm lão tướng quân, Liêu quân đến rồi!
Dương Văn Quảng lập tức tinh thần phấn chấn, rốt cục ông đã chờ được quân địch đến.
Ông lập tức cười nói:
- Đi! Đi xem một chút.
***
Chiến tranh phản công Dịch huyện rốt cục đã đến, năm vạn Liêu quân từ mặt đông đánh tới, từ đông tây nam bắc bốn phương tám hướng bao vây Dịch huyện, đại quân cắm xuống liên doanh, bốn phía bị hàng rào vây quanh, đèn đuốc sáng trưng, trắng đêm không ngủ.
Chủ soái Liêu quân chính là Gia Luật Côn Bình – kẻ đã từ đường thủy suất quân vứt ngựa trốn về Úy Châu, gã vừa lúc mang theo ba vạn quân đội, Gia Luật Hồng Cơ lại điều cho gã hai vạn quân đội, khiến cho quân đội của gã một lần nữa đạt tới năm vạn, nhiệm vụ đoạt lại Dịch huyện dĩ nhiên là đã rơi xuống đầu Gia Luật Côn Bình.
Bản thân Gia Luật Côn Bình lại vui không nổi, đây không phải là điều gã muốn, ã muốn đi đường Đông Kinh đánh người Nữ Chân kìa. Nghe nói Liêu quân chiếm lấy ưu thế, nhưng tấn công quân đội Tống triều, trong lòng Gia Luật Côn Bình không nắm chắc, mà lại còn là cuộc chiến công thành chết tiệt nữa chứ.
Gia Luật Côn Bình cưỡi ngựa tuần tra ở bốn phía đại doanh, hơn hai ngàn thợ thủ công với ngàn binh lính đang bận rộn lắp ráp vũ khí công thành, chủ yếu là thang, tổ xe và máy bắn đá.
Lần này hai vạn quân đội từ U Châu điều tới đều là bộ binh, mười ngàn quân Hán và mười ngàn Bột Hải quân. Lúc trước ba vạn kỵ binh của gã cũng biến thành ba vạn bộ binh, điều này có nghĩa ba vạn người này cũng phải vùi đầu vào chiến đấu công thành.
Gia Luật Côn Bình dừng chiến mã lại, ở ngoài xa ngắm Dịch huyện. Dịch huyện địa thế cao, đầu tiên binh lính xung phong là một loại ngưỡng công, vận chuyển vũ khí công thành cỡ lớn lại càng gian nan, lấy thấp công cao, cho tới bây giờ đều là điều tối kỵ trong công thành chiến.
Nếu gã không có hạn chế về thời gian, gã vẫn dùng cách vây khốn, vây quân Tống bên trong thành tầm hai năm, đáng tiếc! Thiên tử chỉ cho mình thời gian mười ngày, Gia Luật Côn Bình chỉ cảm thấy trọng trách trầm trọng tới cực điểm, gã thở thật dài một tiếng, xoay người đi về đại trướng.
Dưới yểm hộ của bóng đêm, ngoài thành mấy nhánh thám tử Liêu quân đang quan sát địa hình, xác định phương hướng tiến công, bóng đen vội vàng, đội lính không ngừng chạy.
Lúc này, có binh lính kêu "Á!" một tiếng thảm thiết, mấy tên lính bên cạnh vội vàng chạy lên, chỉ thấy cái tên lính này giẫm vào một cái hố, một thanh tre đâm xuyên qua mu bàn chân của gã.
- Hố bẫy ngựa!
Mấy tên lính ngơ ngác nhìn nhau, bước chân của bọn họ lập tức thay đổi trở nên thật cẩn thận.
Lại có một tên binh lính thống khổ hô một tiếng, chỉ thấy gã té trên mặt đất, đang cởi giày, nương theo ánh trăng, tất cả mọi người rõ ràng nhìn thấy đế giày có thứ gì đó, là gai củ ấu.
***
Trong đại trướng, Gia Luật Côn Bình ngẩn người nhìn bản đồ. Liêu quốc hiểu rất rõ Dịch huyện, thậm chí có cả sơ đồ cấu tạo, nhưng vậy thì có ích lợi gì? Cấu tạo đồ chỉ có thể nói cho họ biết, Dịch huyện dùng tảng đá lớn xây thành, chắc chắn dị thường, cửa thành cũng là dùng sắt lá bao vây đầu gỗ thật dày, nguyên chốt cửa sắt có tám chỗ, trừ phi dùng chùy công thành cỡ lớn, nếu không đừng nghĩ tới chuyện phá thông.
Lúc này, một gã đại tướng vội vàng đi tới nói với Gia Luật Côn Bình:
- Tướng quân, thám tử có tình báo trọng yếu!
- Cho gã tiến vào báo cáo!
Không bao lâu, một gã thủ lĩnh thám tử bước nhanh đi vào đại trướng, quì một gối bẩm báo nói:
- Khởi bẩm tướng quân, thám tử chúng ta ở ngoài thành xem xét địa hình phát hiện chông sắt, củ ấu gai và hố bẫy ngựa, có huynh đệ giẫm vào hố bẫy ngựa bị thương.
Nói xong, gã đem một cái hộp gỗ trình lên, Gia Luật Côn Bình âm thầm cả kinh, vội vàng nhận hộp gỗ nhìn kỹ.
Trong hộp gỗ là một cục củ ấu gai bốn đầu chông, ở giữa là một cục sắt, bốn phía có bốn cái dài chừng một tấc, bất kể ném thế nào, đều có một cái gai hướng lên, đầu ngọn mơ hồ hiện lên màu lam, hiển nhiên tẩm qua kịch độc.
- Chỉ phát hiện một cục này sao?
Gia Luật Côn Bình hỏi.
- Bẩm báo tướng quân, trước mắt chỉ phát hiện một cục, là phát hiện ở tầm tuyến ba trăm bước, hố bẫy ngựa cũng thế!
Gia Luật Côn Bình chỉ cảm thấy một trận nhức đầu, những cục củ ấu gai tuyệt sẽ không thể là cái được lưu lại từ trước, hiển nhiên là vừa mới bố trí, chỉ phát hiện một cục, cũng không có nghĩa là chỉ bố trí một cục, khẳng định là bố trí lượng lớn, chỉ là bọn hắn chưa phát hiện mà thôi.