- Làm sao bây giờ?
Bên cạnh phó tướng Tiêu thất vọng thấp giọng nói:
- Chuyện này truyền đi sẽ ảnh hưởng quân tâm, chi bằng đừng nói gì cả, ngày mai thử tấn công thành trì, vấn đề thật sự nghiêm trọng thì nghĩ biện pháp xử lý cũng không muộn!
Cũng chỉ có thể xử lý như vậy, Gia Luật Côn Bình nghĩ đến Thiên tử chỉ cho mình thời gian mười ngày, gã làm sao còn có thời gian đi chậm rãi kiểm tra củ ấu gai sắt và hố bẫy ngựa trên mặt đất, nhiều nhất là gia tăng thương vong, tiến công trước rồi nói sau, gã nhất định phải thể hiện ra một thái độ rõ ràng với Thiên tử, có lẽ Thiên tử sẽ xem xét thái độ tích cực công thành mà tha thứ cho gã lần này đây.
- Chuyện này ai cũng không được nói ra!
Gã bàn giao các tướng xung quanh, lập tức ra lệnh:
- Ngày mai do một vạn quân Hán tấn công Đông Thành!
Đây là điều tất nhiên, chuyện mệt nhất với nguy hiểm nhất đều là quân Hán lên trước, sau đó là người Bột Hải và các dân tộc khác, sau đó là người Hề, cuối cùng mới đến lượt người Khiết Đan. Chuyện kỳ thị dân tộc ở Liêu quốc đã trở thành lệ thường.
***
Sáng sớm hôm sau, tiếng trống trận ầm ầm gõ vang, cửa lớn đông đại doanh mở rộng ra, mười ngàn quân Hán xếp thành hàng từ trong quân doanh đi ra, tiếng kèn trầm thấp, không ngừng có người hô lớn khẩu hiệu, ở phía sau bọn họ là hơn mười chiếc thang, do trâu kéo, còn có năm tổ xe, bánh xe thật lớn ầm ầm chuyển động về phía trước.
Nơi này dù sao cũng là cảnh nội Liêu quốc, các loại tài nguyên Liêu quốc dễ dàng thuyên chuyển, dường Nam Kinh có chiến lược dự trữ lượng lớn vật tư, lúc này đây đã mang đến sự ủng hộ rất lớn với quân Liêu đang tấn công Dịch Châu.
Trận chiến chiếm Dịch Châu rốt cuộc đã khai hỏa rồi.
Tiếng trống trận trầm thấp vang lên "Đông! Đông!", mười ngàn binh lính trang bị thang và xe tổ thật lớn chậm rãi mà đi, nhưng đi đến một nửa, thang và xe tổ đều khó tiếp tục vận chuyển, phía dưới Dịch huyện đó là sườn dốc, trọng tâm của thang và xe tổ rất cao, nhất là xe tổ, đẩy lên sườn dốc cực kì dễ lật xe.
Gia Luật Côn Bình cả giận nói:
- Kéo thang và xe tổ lên cho ta.
Liêu binh bất đắc dĩ, đành phải quất trâu, cố gắng mà kéo xe tổ và thang chậm rãi mà đi.
Trên đầu thành, trận địa bảy ngàn quân Tống đã sẵn sàng đón quân địch, Dương Văn Quảng lạnh lùng nhìn binh lính Liêu quân đang tăng thêm tốc độ chạy tới, ông quay đầu ra lệnh:
- Chuẩn bị lăn cây!
Quân Tống chuẩn bị mấy vạn đoạn gỗ thô ngắn, mỗi cây lăn ít nhất nặng 50 đến 60 cân, đây là chiêu Dương Văn Quảng học được ở chỗ người Tây Hạ, ném lăn từ chỗ cao xuống phía dưới, lăn cây tuyệt đối là một đòn sát thủ.
Trong tiếng trống kịch liệt, Liêu quân hô một tiếng, chạy như điên về hướng thành trì, bước vào tuyến bốn trăm bước. Nói chung, tiến vào tuyến bốn trăm bước có nghĩa tiến vào tầm sát thương từ đầu thành rồi, cùng lúc đó nỏ cũng phóng ra.
Ngay sau khi mấy nghìn người chạy qua vòng bốn trăm mét, liền không ngừng có người kêu thảm ngã sấp xuống, có người đã giẫm vào gai củ ấu, có người đạp trúng hố bẫy ngựa, dẫm lên gai củ ấu chỉ là đâm rách làn da, nhưng đạp trúng hố bẫy ngựa lại bị thương nghiêm trọng, trực tiếp bị thanh tre đâm thủng mu bàn chân.
Tuy nhiên gai củ ấuDịch huyện không thể so sánh với Bá huyện, Bá huyện gắn hai trăm ngàn gai củ ấu, mà Dịch huyện chỉ gắn ba vạn cái, nhưng hố bẫy ngựa lại làm hơn vạn chỗ.
Tuy rằng tạo bóng ma tâm lý cho binh lính tiến công, nhưng dưới tiếng trống trận tiến quân đốc chiến, binh lính tấn công không dừng lại, còn tiếp tục chạy trốn.
Dương Văn Quảng hí mắt nhìn xe tổ đang dần dần tiến gần, lúc này ông hạ lệnh:
- Ném mạnh cây lăn!
Hai tên lính một tổ, nâng cây lăn lên ra sức vứt xuống, cây lăn cuộn dọc theo sườn dốc xuống phía dưới, binh lính phía trước phát hiện cây lăn che trời phủ đất đập tới, bọn họ sợ tới mức đều nằm úp sấp ngã xuống trên mặt đất, cây lăn từ đỉnh đầu bọn họ bay xẹt tới, phía sau rất nhiều binh lính trốn tránh không kịp, đều bị cây lăn đập trúng.
Mà cây lăn nào không đập trúng binh lính thì tiếp tục lăn xuống sườn dốc, mấy trăm con trâu kéo xe tổ và thang lúc này bị nện trúng gãy xương đứt gân. Mất đi lực kéo, mấy chiếc xe tổ lắc lư, ầm ầm ngã sấp về phía sau, binh lính rên lên một tiếng hô, chạy trốn tứ phía, nhưng vẫn có người chạy trốn không kịp, chí ít có mười mấy tên binh lính bị xe tổ và thang lật ngược đè dưới thân thể, bị mất mạng tại chỗ.
- Dừng lại!
Dương Văn Quảng giơ một tay lên, ra hiệu dừng công kích bằng gỗ lớn.
Sau khi làm quân địch gục xuống, hiệu quả sát thương của việc công kích bằng gỗ lớn rõ ràng đã yếu bớt, nếu như có thể phối hợp với binh tiễn thủ thành, cũng là một thủ đoạn phụ trợ tốt.
- Binh tiễn chuẩn bị!
Dương Văn Quảng lại lập tức hạ lệnh.
Mấy ngàn nhân thủ binh tiễn đứng ở phía sau dàn trận địa sẵn sàng đón quân địch, trên thực tế, quân Tống dùng chông củ ấu sắt và hố bẫy ngựa cũng không phải nhằm vào bộ binh công thành, mà là nhằm vào cung kỵ binh Liêu quốc.
Cung kỵ binh Liêu quốc thực lực cường đại, bọn họ bắn tên ở tốc độ cao, hoàn toàn có thể ngăn chặn quân Tống trên đầu thành ném cây lăn, cho nên trong phạm vi công kích của kỵ binh Liêu quốc thì gai củ ấu và hố bẫy ngựa là thứ tất yếu phải có.
Về phần cung tiễn thủ, bọn họ ở đầu thành làm hậu phương, cùng với bên trong thành bắn tên về hướng không trung, cung kỵ binh Liêu quân không ảnh hưởng đến bọn họ.
Binh lính Liêu quân chạy trốn giống như thủy triều, càng chạy càng gần, không ngừng có người đạp trúng chông sắt, gai củ ấu và hố bẫy ngựa rồi ngã quỵ, nhưng đại đội Liêu binh vẫn dần dần đến gần thành trì, tiến vào phạm vi bảy mươi bước.
Dương Văn Quảng lập tức lệnh:
- Ném mạnh cây lăn!
Hơn ngàn binh lính nâng cây lăn lên, nhóm đầu tiên hơn năm trăm cái cây lăn được thả xuống thành, chúng nó lăn lộn, ném về phía binh lính quân Liêu tấn công, binh lính quân Liêu trở tay không kịp, cây lăn nện vào đám đông, lập tức nện cho binh lính quân Liêu đến gãy xương đứt gân, đầu lâu vỡ vụn, mấy trăm tên lính bị nện trở mình, ngay sau đó nhóm cây lăn thứ hai lại bay tới từ phía đối diện, binh lính vừa mới lấy lại tinh thần đều quỳ rạp trên mặt đất.
Dương Văn Quảng lập tức hạ lệnh:
- Bắn tên!
Theo tiếng mõ trong trẻo vang lên, năm nghìn binh lính trên đầu thành đồng thời bắn tên, binh tiễn dày đặc nhanh chóng hình thành một mảnh mây đen, bay về phía không trung, vẽ thành một đường cong, như mưa rơi vào trong quân địch, lập tức làm vang lên một mảnh tiếng kêu thảm thiết.
Quỳ rạp trên mặt đất bị tên bắn trúng xác suất lớn hơn, trong một lúc, Liêu quân thương vong thê thảm và nghiêm trọng, rất nhanh, đợt binh tiễn thứ hai, đợt thứ ba, thứ tư lại bay tới, tiễn như gai lê, làm cho năm nghìn binh lính quân Liêu tiến vào tầm bắn của binh tiễn chết cực kỳ thê thảm và nghiêm trọng, hầu như không có kẻ nào hoàn toàn may mắn tránh được, gần như kẻ nào cũng bị thương, kẻ bỏ mình vượt qua hơn hai ngàn người, bị thương ba nghìn người.