Đại Tống Siêu Cấp Học Bá (Dịch Full )

Chương 956 - Chương 953

dai tong sieu cap hoc ba
Chương 953
 

Liêu quân không chống đỡ nổi, quay đầu chạy vội, chỉ thấy cây lăn che trời phủ đất ở phía sau đuổi theo, không ngừng có binh lính bị cây lăn từ phía sau đập cho ngã lăn, bọn lính chạy như điên ra mấy trăm bước, mới thoát ly khỏi phạm vi tập kích của cây lăn.

Gia Luật Côn Bình ở phía sau nhìn xem mà sợ, quân Tống chưa có ai bị thương, bọn họ lại thương vong 4000~5000 người, xét đến cùng là quân Tống trên cao nhìn xuống, có được lợi thế địa hình, Dịch huyện làm sao có thể công hạ được?

Phó tướng Gia Luật Phong thấp giọng nói:

- Theo ty chức biết, Dịch huyện dựa vào núi mà xây dựng, toàn bộ nhờ nước suối trên núi, nếu như có thể đem này chặt đứt nguồn nước này hoặc dẫn nó đi nơi khác, không tới mười ngày, quân coi giữ Dịch huyện sẽ phải đầu hàng thôi.

Gia Luật Côn Bình mừng rỡ, lập tức tìm hai gã tướng lĩnh quen thuộc với Dịch huyện đến hỏi, một gã tướng lĩnh nói:

- Trên núi quả thật có một dòng nước suối chảy vào thị trấn, phía trên là vách núi, dẫn đi rất không khả thi, nếu đi đến trên đỉnh núi, ngăn chặn con suối, thì phương án này rất khả thi.

Gia Luật Côn Bình ra lệnh Gia Luật Phong dẫn năm trăm người lên núi đi chắn con suối, đây là một kế độc chiêu rút củi dưới đáy nồi, kỳ thật cũng là nhược điểm lớn nhất của Dịch huyện, địa thế tương đối cao, mà nước chảy chỗ trũng, ở thượng nguồn nước liền dễ dàng bị địch nhân bắt lấy nhược điểm.

Quả nhiên, buổi sáng cùng ngày, một dòng suối từ trên núi chảy đến bên trong thành đột nhiên biến mất, nguồn nước Dịch huyện bị cắt đứt, cũng may Dịch huyện có một số nguồn nước dự bị, trong hầm băng cũng có lượng lớn khối băng, nhưng điều này không thể duy trì vấn đề nước uống cho mười lăm ngàn binh lính và gần hai vạn binh lính trong thời gian lâu dài, nhiều nhất duy trì bảy tám ngày.

Nguy cơ đầu tiên của Dịch huyện bất ngờ tới rồi.

***

Ban đêm, Dương Văn Quảng dẫn theo hơn trăm người đứng ở kênh mương trước thành bắc, một dòng suối phía sau núi thông qua kênh mương này tới cửa thành, bởi vì ngoài thành bắc thế núi hiểm trở dốc đứng, quân địch không thể tới đây, quân Tống thật không có lo lắng nguồn nước bị cắt đứt.

Nhưng hiện tại suối nước lại biến mất, thành bắc thì không có quân địch, nói rõ Liêu quân tìm được nguồn nước, ngăn chặn nguồn nước rồi.

Vẻ mặt Dương Văn Quảng cực kỳ nghiêm trọng, lần này là ông đã chủ quan khinh địch, quên Dịch huyện bị Liêu quân chiếm lĩnh trong thời gian dài, Liêu quân hiểu rõ nhược điểm thị trấn này hơn ông, Dương Văn Quảng âm thầm hiểu được, một khi nguồn nước thật sự bị cắt đứt, bọn họ chỉ có một con đường là phá vây thôi.

Mã Úy thấp giọng nói:

- Lão tướng quân, thừa dịp quân địch chưa chuẩn bị tốt, đêm nay phá vây luôn đi! Chỉ cần qua Dịch Thủy, kỵ binh quân địch liền không thể truy kích chúng ta, ít nhất chúng ta có thể bảo toàn tám phần binh lực.

Dịch Thủy ngay tại mười dặm ngoài thành nam, mặc dù quân địch là kỵ binh, nhưng bọn họ chỉ cần bí mật, hoàn toàn có thể chạy quá mười dặm mới bị quân địch phát hiện, phải nói đề nghị của Mã Úy không tệ, đêm nay phá vây có thể thành công.

Nhưng vấn đề ở chỗ, bọn họ cứ như vậy cam tâm buông bỏ Dịch Châu mà khó khăn lắm mới cướp được sao?

Dương Văn Quảng trầm ngâm một lúc lâu, lại hỏi huyện lệnh bên cạnh:

- Khổng Huyện lệnh, không có biện pháp khác sao, tỷ như chúng ta có thể đào giếng.

Khổng Nhiên ảm đạm lắc đầu:

- Đừng nói giỡn, phía dưới là đất tầng rắn chắc, nhưng xuống nữa toàn là đá, ta đảm nhiệm huyện lệnh bốn năm, chưa từng nghe nói qua Dịch huyện có thể đào giếng lấy nước.

Dương Văn Quảng lại ngẫm nghĩ một chút, nói với Mã Úy:

- Ngươi tập kết quân đội trước, ta xem xét xem có cách nào khác không.

Mã Úy lĩnh lệnh rồi đi, Dương Văn Quảng lại phái ra mười mấy tên binh lính đi vào trong thành hỏi thăm xem có cách nào khác dẫn nước về không.

Suốt cả đêm, Dương Văn Quảng khó có thể đi vào giấc ngủ, sự đả kích này tới quá đột ngột, bọn họ chiếm hết thượng phong, lại bị địch nhân rút củi đáy nồi mà lật ngược tình thế.

Dương Văn Quảng đứng ở đầu thành nhìn chăm chú vào quân doanh Liêu quân nơi xa, trong quân doanh đều đèn đuốc sáng trưng, xem ra Liêu quân cũng đang thức trắng đêm chờ đợi, đợi chờ mình dẫn quân phá vây.

Mã Úy bước nhanh đi lên trước, nhắc nhở Dương Văn Quảng:

- Lão tướng quân, đã canh năm rồi, nếu không phá vây chỉ sợ sẽ muộn mất.

Dương Văn Quảng nhìn thoáng qua Liêu doanh nơi xa nói:

- Liêu doanh cũng trắng đêm chưa ngủ, nói rõ bọn họ đã chuẩn bị, ngươi cảm thấy bờ sông Dịch Thủy không có phục binh của bọn họ hay sao?

Mã Úy ngơ ngẩn một chút, lập tức lại nói:

- Nhưng bất kể như thế nào, phá vây sớm vẫn tốt hơn phá vây muộn, một khi đại quân kẻ thù giết tới, sợ là chúng ta ngay cả phá vây cũng khó khăn.

Đúng lúc này, một tên binh lính chạy như bay đến, khom người nói:

- Lão tướng quân, có một lão nhân nói, nơi khác còn có nguồn nước.

Dương Văn Quảng lập tức mừng rỡ, vội vàng hỏi:

- Lão nhân bây giờ đang ở đâu?

- Ở phía bắc thành!

Dương Văn Quảng và Mã Úy vội vàng đuổi tới, chỉ thấy hơn mười binh lính đi theo một lão nhân đang tìm kiếm cái gì đó.

- Chính là ông ấy sao?

Dương Văn Quảng đi lên trước hỏi.

Đô đầu vội vàng nói:

- Chính là vị lão trượng này, sáng sớm ông ấy đi ra vừa lúc gặp được chúng ta, ông ấy nói trước kia nguồn nước này cũng đứt đoạn, nhưng bọn họ đào giếng nên đã giải quyết xong rồi.

Dương Văn Quảng ngẩn ra, phía dưới là đá, có thể đào giếng sao?

Ông đi lên trước hỏi:

- Lão nhân, phía dưới có thể đào giếng sao?

Lão nhân gật gật đầu:

- Nơi khác không thể, nhưng có một chỗ có thể.

Lão vuốt râu nói:

- Ba mươi năm trước kênh mương dẫn nước cũng khô cằn, chúng ta đào mấy trăm miệng giếng ở trong thành, đều đã thất bại, nhưng có một chỗ đào giếng thành công, có nước chảy ra, núi này cũng không phải chỉ có một dòng suối nhỏ, còn có sông ngầm, đều thông nhau đấy, con suối bị chặn, như vậy lượng nước sông ngầm sẽ tăng lớn.

Lão già chỉ chỉ chỉ chỗ giữa:

- Ta nhớ không lầm, chính là trong chỗ này, đào mở sau phía dưới hẳn là có khối đá phiến, phía dưới đá phiến hẳn là chỗ chúng ta đào giếng, khả năng sẽ hơi tắc.

Dương Văn Quảng lập tức cho người tađào mở đường, phía dưới quả nhiên phát hiện một khối đá phiến, xốc đá phiến lên, xuất hiện một cửa động đen nhánh.

Dương Văn Quảng mừng rỡ, lại điều mấy trăm tên lính cùng đi đào móc, giữa trưa ngày kế, đào một hố to ba trượng chiều rộng, một trượng sâu, lại đào thêm vài thước, đào ra một cái động đá, chỉ thấy một dòng nước suối trào ra từ trong động đá.

Trong hầm binh sĩ vội vàng đi về phía trước, binh lính xung quanh kích động ôm chầm lấy nhau, không kìm nổi reo hò ầm ĩ.

Huyện Hà Gian, một bức thư chim bồ câu khẩn cấp được đưa tới trên bàn của Phạm Ninh, thư chim bồ câu do DƯơng Quý ở U Châu gửi tới, hồi báo với quân Tống về tình hình mới nhất của U Châu.

Phạm Ninh xem tình báo, khẽ cười nói với Địch Thanh:

- Liêu quốc ban bố lệnh thưởng mua sắm thuyền, Địch soái thấy thế nào?

Địch Thanh thản nhiên nói:

Bình Luận (0)
Comment