Đại Tống Siêu Cấp Học Bá (Dịch Full )

Chương 957 - Chương 954

dai tong sieu cap hoc ba
Chương 954
 

- Điều này nói lên ba vấn đề, một là Gia Luật Hồng Cơ rất rõ khốn cảnh của quân đông lộ, gã mới nóng lòng giải cứu, vấn đề thứ hai cho thấy quan phủ Liêu quốc không có thuyền, quân Liêu hy vọng có thể thu thập thuyền dân, vấn đề thứ ba, cho thấy huyện Dịch bình yên vô sự, nếu không Gia Luật Hồng Cơ đã sử dụng quân Tống ở Dịch huyện để trao đổi với chúng ta rồi.

Phạm Ninh khẽ gật đầu, lại hỏi phán quan Chương Kiệt bên cạnh:

- Cách nhìn của tiên sinh như thế nào?

Chương Kiệt khẽ khom người:

- Ti chức đồng ý với lời giải thích của Địch Thanh, tuy nhiên ti chức bổ sung thêm một chút, dường như quân Liêu vẫn chưa có suy nghĩ dùng đàm phán để giải quyết vấn đề.

- vì sao không muốn đàm phán?

- Có lẽ do không thể bỏ được thể diện, cũng có thể Liêu đế chưa ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, gã cảm thấy quân Liêu có thể giải quyết được khốn cảnh hiện tại của quân đông lộ.

Phạm Ninh khoanh tay đi hai bước rồi nói:

- Ngài nói là bọn họ nắm chắc có thể đột phát chiến thuyền quân Tống đang phong tỏa Bạch Câu?

- Ti chức cảm thấy có thể lý giải từ hai phương diện, đồng thời theo lời tướng công, bọn chúng cảm giác mình có thể nắm chắc đột phá chiến thuyền phong tỏa của Đại Tống, mặt khác chính là bọn chúng muốn dùng tù binh quân Tống ở Dịch huyện để trao đổi với quân đông lộ.

Phạm Ninh trầm ngâm rất lâu, hắn thấy Lưu Khuê bên cạnh ngập ngừng muốn nói gì đó, liền cười hỏi:

- Lưu tham quân có đề nghị gì sao?

Lưu Khuê khom người nói:

- Ti chức đề nghị phái thuyền kỵ binh, có thể đưa thám báo tới bờ bắc bất cứ lúc nào để tra xét hướng đi của đại quân Liêu quốc, như vậy bọn chúng có qua sông theo hướng nào thì chúng ta cũng có thể nắm bắt được trước tiên.

Thuyền kỵ binh chính là thuyền lớn có thể bốc xếp và vận chuyển kỵ binh, bình thường ít nhất phải là chiến thuyền năm ngàn thạch, quân Tống có khá nhiều nhưng trên Bạch Câu thì không có. Phạm Ninh khẽ gật đầu:

- Có thể thực hiện!

Hắn nói với mọi người:

- Hiện giờ mục tiêu của quân đông lộ cũng rất rõ ràng rồi, bọn chúng đã trú đóng ở bờ nam Bạch Câu, cũng không chạy lung tung, gắt gao bảo vệ cho chút lương thảo của chúng và chờ cứu viện, nói rõ bọn chúng có liên hệ chặt chẽ với Gia Luật Hồng Cơ, đoán chừng là phái người bơi qua sông, đây mới nguyên nhân mấu chốt Gia Luật Hồng Cơ nắm giữ thế cục. Hiện tại chuyện chúng ta phải làm là tăng số lượng tình báo đầu nhập, tăng thêm số lượng thuyền trên Bạch Câu, tốt nhất có thể hoàn toàn phong tỏa mặt sông, ngay cả người báo tin cũng không qua được.

Phạm Ninh đưa ra cách bố trí mới, vốn để nămt răm chiến thuyền phong tỏa Bạch Câu, lại cho thêm ba trăm chiến thuyền ngàn thạch, đưa chiến thuyền trên Bạch Câu lên đến tám trăm thuyền, mặt khác còn điều thêm năm thuyền kỵ binh năm nghìn thạch, mỗi thuyền bốc xếp và vận chuyển năm mươi kỵ binh, hai trăm năm mươi kỵ binh lên bờ bắc Bạch Câu, chia làm năm đội đi lên phía bắc, tra xét tình hình chủ lực của Liêu quân.

Ba ngày sau, chiến thuyền quân Tống trên Bạch Câu nhận được tin tức một trăm ngàn quân Liêu đang trùng trùng điệp điệp đánh tới bờ bắc huyện Bá, cùng đi còn có tọa kỵ của Gia Luật Hồng Cơ, thế này có nghĩa Liêu đế ngự giá thân chinh rồi.

Cùng lúc đó, quân Liêu thu thập được hơn trăm thuyền nhỏ từ các con sông ở đường Nam Kinh, đang trèo tới Bạch Câu từ các nhánh sông khắp bốn phương tám hướng. Ba trăm chiến thuyền của quân Tống cũng nhanh chóng tập kết ở gần huyện Bá, chuẩn bị nhắm vào đám quân Liêu vượt sông.

Một trăm nghìn quân Liêu đã tới bờ bắc sông Cự Mã vào hai ngày sau, đại quân ở bờ bắc đâm xuống ài đến hơn mười dặm, một trăm thuyền nhỏ không dám tiến vào sông Cực Mã, trực tiếp do quân đội vận chuyển từ đường bộ đến.

Gia Luật Hồng Cơ ngự giá thân chinh, cưỡi ngựa tuần tra bờ bắc, mấy trăm tên thị vệ vây quanh bảo vệ cho gã. Gia Luật Hồng Cơ nhìn ra mặt sông trắng lóa, trên mặt sông có thể nhìn thấy rõ ràng chiến thuyền của quân Tống. Gia Luật Hồng Cơ thầm thở dài, cho tới bây giờ quân Tống đều dùng đại quân để đối chiến với quân Liêu, lúc này đây không biết sao lại tỉnh ra, không ngờ còn biết dùng chiến thuyền phong tỏa sông Cự Mã. Quân Liêu rất ỷ lại vào kỵ binh, không coi trọng thủy chiến, lúc này đây họ đã hiểu nếm mùi đau khổ là như thế nào rồi.

Lúc này, phía sau truyền đến tiếng ầm ầm, Gia Luật Hồng Cơ vừa quay đầu lại, chỉ thấy hơn mười con trâu kéo một chiếc xe ba gác to đùng tới đây, bên trên đặt ở hai chiếc thuyền nhỏ, điều này làm cho Gia Luật Hồng Cơ cau mày, sợ quân Tống đến mức độ này sao? Thậm chí ngay cả thuyền cũng phải kéo bằng đường bộ tới đây.

Đi bên cạnh Gia Luật Hồng Cơ là Binh bộ Thượng thư Gia Luật Sùng Quang bỗng nhiên nói:

- Bệ hạ, vì sao nhất định phải dùng thuyền làm đế, dùng bè gỗ không được hay sao? Chúng ta dùng gỗ lớn đóng thành bè gỗ, thả vào trong nước rồi nối lại, lúc đó chẳng phải trở thành một cây cầu nổi rồi sao? Vậy thì không cần phải thu thập thuyền khắp nơi nữa rồi.

Gia Luật Hồng Cơ cũng biết rất có lý, gã quay đầu lại hỏi chủ tướng Gia Luật Văn Đức:

- Vậy có khả thi không?

Gia Luật Văn Đức khom người nói:

- Bệ hạ, phương pháp dùng bè thần cũng đã suy xét tới, vì bè khá nông, nước sông dễ dàng tràn lên cầu nổi, người qua cầu nổi thì không sao nhưng chiến mã rất dễ bị kinh sợ, chúng đụng tới nước sẽ không chịu nổi mà chạy trước tiên.

Gia Luật Sùng Quang phản ứng lại cực nhanh, gã đảo mắt nói tiếp:

- Nếu ngại bè nông, vậy làm một hòm gỗ lớn, cao bằng thuyền, như vậy hẳn không có vấn đề gì rồi.

Gia Luật Hồng Cơ lại nhìn Gia Luật Văn Đức, Gia Luật Văn Đức cười khổ cười khổ một tiếng nói:

- Dùng rương gỗ thì thà dùng luôn bè cỡ lớn, Sùng Quang thượng thư, vấn đề không phải là dùng cái gì qua sông mà là chúng ta dùng cái gì để chống lại chiến thuyền của quân Tống?

Gia Luật Hồng Cơ hơi căm tức, gã hừ thật mạnh một tiếng:

- Thế này không được, thế kia cũng không được, vậy trẫm cần văn võ đại thần các ngươi để làm gì nữa hả?

Gã mặt nặng mày nhẹ thúc ngựa đi mất, Gia Luật Sùng Quang lắc đầu, nói với Gia Luật Văn Đức:

- Ngài chọc giận bệ hạ rồi! Bệ hạ ngự giá thân chinh, chính là muốn hành động, ngài lại toàn bảo không được, lại không đưa ra được cách gì hay ho, đương nhiên bệ hạ sẽ tức giận. Theo ta thấy, cứ làm trước rồi nói sau, thất bại vài lần, rồi sẽ tìm được biện pháp thành công.

Nói xong, Gia Luật Sùng Quang cũng bước nhanh đi, để lại một mình Gia Luật Văn Đức đứng đờ tại chỗ.

Lúc này, một gã đại tướng nói:

- Đại tướng quân, thật ra ty chức có một ý tưởng này.

Gia Luật Văn Đức mừng rỡ, vội vàng nói:

- Ngươi nói xem, có cách gì hay?

Đại tướng quân, chúng ta dựng cầu nổi đơn giản là có hai mục đích, một là tiếp ứng cho quân đông lộ ở bờ bên kia, thứ nữa là làm đầu gỗ cho họ, thật ra không cần suy xét tới vấn đề của kỵ binh.

- Không được!

Gia Luật Văn Đức lập tức phủ định đề nghị này:

- Sao có thể không suy xét tới kỵ binh, chẳng lẽ lại bảo bọn họ vứt bỏ mấy vạn con chiến mã mà chạy?

Bình Luận (0)
Comment