'Tu' tiếng kèn trầm thấp vang lên.
Năm nghìn kỵ binh Liêu quân hướng về phía thành trì chạy đến, bọn họ vừa chạy vừa giương cung lắp tên, mũi tên dày đặc hướng về phía đầu thành bắn tới, những kỵ binh này cũng liên lục đạp trúng chông sắt và ngã sấp xuống hố ngựa, nhưng không có ảnh hưởng đến thế tiến công hùng mạnh của Liêu quân.
Binh lính ném gỗ trúng tên không ngừng, khiến thế trận gỗ lớn bị khống chế, binh lính phía trên đầu công thành buông lỏng, bọn họ lập tức đẩy nhanh thế tấn công, đã bắt đầu có binh lính bám được lên đầu thành, bắt đầu chiến đấu kịch liệt cùng với binh lính quân Tống ở trên đầu thành.
Dương Văn Quảng thấy dưới thành binh lính đông nghìn nghịt dày đặc như thủy triều, không thể nhìn thấy được màu sắc của đất, ông biết rằng thời cơ đã chín muồi, lập tức ra lệnh nói:
- Chuẩn bị thiết hỏa lôi!
Quân Tống đẩy tới năm mươi cái máy bắn đá loại nhỏ, nhanh chóng cố định ở đầu thành, mười tên lính đẩy tời, ở phía dưới có một cái móc sắt, một đầu dây thừng quấn lấy nó, một đầu dây khác thì móc vào trong cái móc sắt phía trên mặt đất, lúc này, chỉ cần cắt sợi dây đi, máy bắn đá sẽ bắn ra.
Hai tên lính đem thiết hỏa lôi nặng 50~60 cân bỏ vào trong túi quăng, một tên binh lính khác vặn cái mũ rồi dùng hỏa chiết tử đốt ngòi lửa, ngòi lửa nhanh chóng bốc cháy, đến khi cháy tới vạch màu đỏ thì Hỏa Trưởng hô to một tiếng:
- Phóng!
Dây kéo bị cắt, thiết hỏa lôi được máy bắn đá bắn mạnh ra ngoài, tầm bắn khoảng trăm bước, theo kinh nghiệm, nếu các quy tắc phóng được tuân thủ nghiêm ngặt, thiết hỏa lôi hoặc là bùng nổ trên đỉnh đầu, hoặc là rơi xuống đất lập tức nổ.
Năm mươi cái máy bắn đá hầu như đồng thời phóng ra, năm mươi quả cầu sắt đen như mực hướng phía ngoài thành bắn ra, Gia Luật Côn Bình vừa nhìn thấy cầu sắt, y sợ tới nỗi nhắm hai mắt lại, lấy tay bịt chặt lỗ tai, vũ khí mà y lo lắng nhất rốt cục cũng đến rồi.
- Ầm! Ầm! Ầm!
Ngoài thành tiếng nổ long trời lở đất liên tiếp vang lên, trên đầu thành ngoại trừ binh lính và quân địch đang chiến đấu kịch liệt ra, thì các binh lính còn lại đều bịt chặt lỗ tai và ngồi chồm hổm xuống đất, mặt đất rung chuyển, tường thành lay động, tiếng kêu thảm thiết của quân địch tràn ngập.
Sóng xung kích làm lay động bốn phương tám hướng, trong lúc nhất thời khói và thuốc súng ngập tràn, khói đen bao phủ mặt đất, hơn một trăm cái thang công thành bị sóng xung kích đánh ngã, hàng ngàn binh Liêu trên thang đều rơi hết xuống đất, rất nhiều binh lính bị trọng thương.
Dương Văn Quảng không chút do dự, một lần nữa hạ lệnh:
- Bắn tiếp!
Lần này bọn họ mang đến một ngàn viên thiết hỏa lôi, một lần bắn năm mươi viên, đủ để bọn họ sử dụng.
Rất nhanh, thiết hỏa lôi đợt thứ hai được bắn xuống thành, năm mươi viên thiết hỏa lôi lăn vào trong đám đông rồi nổ tung, chân tay cơ thể nổ văng ra khắp nơi, mấy ngàn Liêu quân bị nổ chết hoặc bị kinh hãi đến chết, cho dù không chết, thiết hỏa lôi sau khi nổ tung bắn ra mấy nghìn đinh sắt tẫm độc trúng vào trong cơ thể, đối với cơ thể người cũng sẽ tạo thành sự tổn thương nghiêm trọng, nhẹ thì không còn sức chiến đấu, nặng thì chết.
Ngay sau đó thiết hỏa lôi lần thứ ba phóng tới, tiếng nổ chấn động đến điếc tai, dưới thành không còn một binh sĩ nào có thể đứng vững nữa, khói đen bao phủ toàn bộ chiến trường.
Ba lượt thiết hỏa lôi bùng nổ khiến Liêu quân thương vong hơn một vạn người, thêm lúc trước ở thế trận gỗ lớn và binh tiễn sát thương, Liêu quân ba vạn người thương vong hơn nửa, làm cho binh lính Liêu quân sợ tới mức hồn bay phách lạc, bò dậy liều lĩnh quay đầu bỏ chạy.
Gia Luật Côn Bình thở dài, xem ra nguồn nước của quân Tống không có bị cắt đứt, lại có thiết hỏa lôi cái đại sát khí này, ngay cả khi quân đội thương vong toàn bộ thì Dịch huyện cũng không thể công hạ được, làm thế nào để giao phó với bệ hạ đây?
- Thật sự không thể công hạ được Dịch huyện, xem ra ta đành phải thỉnh tội với thiên tử thôi!
Gia Luật Côn Bình chán nản nói với mọi người.
Một vị đại tướng khuyên y:
- Tướng quân, hôm nay thật sự đã sắp công lên được thành, hay là thử công thành bằng ba phía, đem quân đội phân tán, lực sát thương của thiết hỏa lôi cũng sẽ không lớn mạnh như vậy.
Một viên đại tướng khác cũng nói:
- Mới công thành hai lần, quân đội còn có hơn ba vạn người, như vậy sợ rằng rất khó giao phó với hoàng đế, ty chức cũng đề nghị tiếp tục công thành.
Đại tướng Tiêu Cửu Trọng tâm phúc của Gia Luật Côn Bình thấp giọng nói:
- Ty chức cẩn thận quan sát thiết hỏa lôi của quân Tống, phát hiện lần đầu tiên lực sát thương lớn nhất, lần thứ hai yếu bớt, lần thứ ba số người thương vong nhỏ nhất, tại sao lại có kết quả này, nguyên nhân chủ yếu ở chỗ khi lần thứ ba bùng nổ, đại bộ phận binh lính đều quỳ rạp trên mặt đất, điều này đã giải thích rõ ràng rằng chỉ cần nằm xuống đúng lúc, là có thể chống lại sự tấn công của thiết hỏa lôi một cách hiệu quả.
Dưới sự khuyên bảo của các đại tướng, Gia Luật Côn Bình có chút lay động, xem ra là việc bố trí công thành của mình có chút vấn đề.
- Được rồi! Ngày mai lại tiếp tục công thành, thử nghiệm công thành theo ba hướng!
Buổi tối hôm đó, đại doanh thắp đèn thâu đêm, đám thợ thủ công suốt đêm gia công chế tạo thang công thành, khi trời sáng, năm trăm cái thang công thành đã chuẩn bị sẵn sàng.
Sáng hôm sau, trong đại doanh Liêu quân lại vang lên tiếng trống trận mãnh liệt, ngoại trừ ba nghìn binh lính và thương binh trông coi đại doanh ra, gần ba vạn đại quân còn lại toàn bộ khoác lên áo giáp, ngoại trừ thành bắc, ba hướng đông tây nam còn lại đều phát động tấn công toàn diện vào huyện Dịch.
Tùng! Tùng! Tùng!
Tiếng trống trận gõ vang trời.
Gia Luật Côn Bình vung kiếm hô to:
- Đánh hạ Dịch huyện, người đầu tiên công lên thành thưởng ngàn lượng hoàng kim, quan thăng ba cấp!
- Giết!
Ba vạn binh lính reo hò hướng về phía ba mặt tường thành xông tới, như sóng cuộn dâng trào, thế công như thủy triều, trên đầu thành mười ba ngàn quân Tống bày ra thế trận chờ đón quân địch, mấy vạn cái cây lăn đã chuẩn bị sẵn sàng, mở màn cho một cuộc đại chiến tàn khốc.
Huyện Hà Gian, Phạm Ninh đứng trước tấm bản đồ trầm tư không nói lời nào, vẻ mặt của hắn có chút ngưng trọng, Gia Luật Hồng Cơ triệu tập hơn mười vạn dân phu ở trên sông Cự Mã xây dựng đập lớn quả thật ngoài dự liệu của hắn.
Làm thế nào để ngăn cản Liêu quốc xây dựng đập lớn, Phạm Ninh nhất thời cũng nghĩ không ra biện pháp nào tốt.
- Tất cả mọi người nói gì đi! Nghĩ cái gì thì nói cái nấy?
Phạm Ninh nói với mười người tướng lĩnh:
- Mọi người suy nghĩ xem có phương án nào tốt không.
- Mạt tướng nói trước hai câu!
Thống Chế Trương Thương tiến lên một bước, ôm quyền thi lễ với Phạm Ninh, trầm giọng nói:
- Nếu Liêu quân là muốn hóa giải tình trạng khó khăn của đông lộ quân, vậy thì chúng ta có thể tiêu diệt toàn bộ đông lộ quân trước khi đập nước hoàn thành.
Địch Thanh cười gật gật đầu,
- Ý tưởn của Trương Thống Chế không tệ, theo ta được biết, Liêu quân không có dựng doanh trai, chỉ ở trên đất đóng mấy ngàn lều lớn, toàn bộ đều dựa vào hơn một nghìn binh sĩ tuần tra phía bên ngoài, điều này rất dễ xảy ra chuyện, không bằng chúng ta chủ động tấn công, dụ địch xuất chiến.