Lúc này, bờ sông lại lần nữa truyền đến một tiếng bùng nổ kịch liệt, trong lòng Gia Luật Hồng Cơ kinh hãi, y lập tức ý thức được, nhất định là quân Tống sử dụng thiết hỏa lôi làm nổ đập rồi.
Y lập tức ra lệnh:
- Điều động mười ngàn cung thủ đến ven sông bắn tên, ngăn cản quân Tống tiếp tục làm nổ đập!
Y vừa dứt lời, âm thanh nổ lần thứ ba và lần thứ tư lại truyền đến.
Gia Luật Hồng Cơ lòng nóng như lửa đốt, hắn trở mình lên ngựa, giục ngựa chạy ra ngoài đại doanh, mấy trăm tên thị vệ sợ tới mức đều lên ngựa đuổi theo.
Tiếng nổ mạnh liên tiếp không ngừng, gần như một đợt sóng vừa ngừng lại thì một đợt sóng khác lại ập tới, nổ suốt mười hai lần, vụ nổ cuối cùng mới lắng xuống, đập nước dài hơn hai mười trượng nước đã mất tung tích, gần trăm tên lính và mấy chục dân phu bị nổ chết, trên bờ cũng xảy ra xung đột, mấy ngàn dân phu nhân lúc hỗn loạn mà chạy trốn.
Gia Luật Hồng Cơ mang theo mấy nghìn người chạy vội tới bờ sông, Gia Luật Văn Đức quì một gối hướng y bẩm báo:
- Khởi bẩm bệ hạ, là quân Tống dùng thiết hỏa lôi cho nổ, quân Tống đến rất đột nhiên và thần bí.
Nói xong, hắn đem một miếng sắt trình lên
- Đây là một mảnh vỏ thiết hỏa lôi bay lên bờ, mời bệ hạ xem qua.
Gia Luật Hồng Cơ không lấy, hắn giục ngựa đi tới bờ biển, nhìn ra xa sông, chỉ thấy mặt sông đã yên bình một màn tối đen như mực ở nơi xa, nhìn không thấy bất kỳ bóng dáng con thuyền nào, nhưng con đập dài hơn mười trượng mà bọn họ dùng thời gian mấy ngày để xây nên đã biến mất.
Gia Luật Hồng Cơ quay đầu lại nói:
- Bộ phận dưới của đập lớn còn ở đó hay không?
Gia Luật Văn Đức bộ mặt khó xử nói:
- Ty chức đã phái binh lính xem qua, cọc gỗ dưới nước đều bị nổ tận gốc, đá vụn và bùn đất đều rải rác trong lòng sông, đập lớn xem như toàn bộ đã bị hủy.
Trong lòng Gia Luật Hồng Cơ vô cùng căm giận, hừ một tiếng thật mạnh nói:
- Bắt đầu xây đập một lần nữa, ban đêm nhất định phải phái da bè ở hai bên cảnh giới, không được cho việc đập lớn bị nổ tung xảy ra thêm một lần nào nữa, nếu không, cái chức chủ tướng này của ngươi cũng đừng làm nữa.
- Vi thần tuân chỉ!
Gia Luật Hồng Cơ quay đầu ngựa lại trở về đại doanh, vào lều lớn y cũng không còn tâm trạng để tiếp tục ngủ nữa, bèn hỏi:
- Dịch châu bên kia có tin chiến sự không?
Thị vệ vội vàng nói:
- Đã đưa đến, là lúc bệ hạ vừa ngủ thì đưa tới.
- Chiến báo ở đâu? Còn không mau đưa cho trẫm!
Chiến báo ở trên bàn, thị vệ trình lên cho Gia Luật Hồng Cơ, Gia Luật Hồng Cơ cầm lấy miếng sắt của thiết hỏa lôi ném lên bàn, lúc này mới tiếp nhận chiến báo, vừa xem được vài dòng, y liền tức giận đập lên bàn một cái, chửi ầm lên,
- Cái đồ vô dụng ngu xuẩn! Ngu ngốc, tên khốn kiếp bất tài, dùng hắn có tác dụng gì?
Phần chiến báo này không ngờ là một bức thư thỉnh tội, ở trong báo cáo Gia Luật Côn Bình tường thuật lại mấy trận đại chiến đã trải qua, đều là nhìn thấy địch leo lên đầu thành, lại bị thiết hỏa lôi của quân Tống đánh bại, sáu trận chiến lớn nhỏ, thương vong bốn mươi mốt ngàn người, Gia Luật Côn Bình chỉ còn cách dẫn không đến mười ngàn tàn quân rút khỏi Dịch huyện, liên đại doanh cũng bị quân Tống công chiếm.
Tối nay, Gia Luật Hồng Cơ bị chọc giận đến nổi điên, đầu tiên là đập nước thất bại, sau đó lại là Dịch huyện truyền đến tin tức xấu, Gia Luật Côn Bình ngu xuẩn khiến cho người người tức giận năm vạn đại quân công thành không ngờ tổn thất bốn vạn người, đây rốt cuộc là thủ thành hay là công thành?
Nghĩ tới nghĩ lui, nguyên nhân vẫn là bởi vì quân Tống đã có được thiết hỏa lôi.
Y lúc này hạ chỉ, hạ lệnh cục hỏa dược Liêu quốc trong vòng ba tháng nhất định phải tạo ra được thiết hỏa lôi.
Đội quân phía đông của Liêu quốc vẫn đang co đầu rụt cổ ở bờ nam sông Cự Mã về phía đông hơn hai mươi dặm của huyện Bá, đại doanh do hơn năm ngàn lều lớn tạo thành, bọn họ không có hàng rào và quân lương, cũng không cách nào xây dựng bờ tường đại doanh, chỉ có thể dựa vào hơn một ngàn quân trinh sát ở bên ngoài tuần tra, giám thị tình huống bốn phía.
Trước mắt thì lương thực của lộ quân phía Đông vẫn có thể duy trì được hai tháng, cỏ khô cũng sắp thấy đáy, chỉ có thể duy trì nhiều nhất là hai mươi ngày.
Liêu quân mỗi ngày đều giương mắt trông mong chờ đội doanh viện trợ đến từ bừo bên kia, mấy ngày này, bọn họ từ miệng của mấy binh lính bơi qua sông biết được, ở bờ bên kia đang xây dựng đê đập, điều này làm trong lòng bọn họ lại nổi lên một tia hy vọng.
Đêm đến, một ngàn quân trinh sát tuần tra vaẫn như thường lệ đi tuần tra ở ngoài đại doanh ba dặm, binh lính trinh sát tuần tra vô cùng cảnh giác, không ai dám nhàn hạ ngủ vào nửa đêm, cứ cách năm mươi bước thì có một người.
Bởi vì hầu như mỗi lúc trời tối kỵ binh của quân Tống đều đến đây gây rối, đội trinh sát tuần tra và Liêu quân đều mỏi mệt chịu không nổi, không thắng thì phiền, Tiêu Hàn gia nô không thể không lập ra quy củ, nếu chỉ có một ít kỵ binh quấy rầy, thì quân trinh sát thổi coi, chỉ khi đại kỵ binh đánh vào, bọn họ mới phóng hỏa tiễn.
Vào lúc canh hai, phía Tây Nam đột nhiên có hơm trăm cái bóng đen ào ạt chạy tới, tên bắn dày đặc về phía trạm canh gác của Liên quân, đội trinh sát tuần tra của Liên quân tránh không kịp, đều bị trúng tên.
Cùng lúc đó, phía Tây Bắc cũng giết đến hơn trăm kỵ binh, từ hướng khác đột kích đến, hai cánh kỵ binh quân Tống liên tiếp bắn chết hơn sáu mươi lính trinh sát tuần tra, trên không trung không ngừng có tên bắn lên, nhưng đội trinh sát tuần tra của quân Liên vẫn không có nảy ra rối loạn.
Bọn họ đều đã quen, mỗi khi trời tối, kỵ binh quân Tống sau khi gây rối một lúc sẽ rời khỏi, tất cả lính trinh sát tuần tra cũng không thể tùy tiện khời khỏi vị trí của mình.
Nhưng bên trong lại ẩn chứa một sơ hở, một khi có quá nhiều trinh sát tuần tra của Liêu quân bị tiêu diệt, sẽ xuất hiện một lỗ hổng lớn, đợi đến canh ba lúc đổi ca gác mới có thể bổ sung.
Điều này tiêu Hàn gia nô cũng có nghĩ tới, cho nên khi có tiếng tên băn, mấy ngàn binh lính canh giữ đại doanh đang trực sẽ lập tức cảnh giác, giương cung lăp tên, thủ vệ ở chiến hào bên cạnh, phòng ngừa quân Tống đánh lén vào ban đêm.
Trinh sát tuần tra ở phía Tây bị quân Tống giải quyết, xuất hiện một lỗ hổng lớn, lúc này ba chiếc máy bắn đá cỡ lớn từ phía Tây im hơi lặng tiếng chạy đến, mười ngàn kỵ binh ở hai bên hộ vệ, bốn bánh xe lớn của máy bắn đá được bao bọc bởi vải vóc thật dày, lúc di chuyển âm thanh cực kỳ nhỏ, lại có bóng đêm che dấu, chỉ có thể cách gần trăm bước mới nhận ra được sự tồn tại của nó.
Máy băn đá cỡ lớn chạy thẳng đến cách đại doanh Liêu quân ngoài hai trăm bước mới chậm rãi dừng lại, cho dù mấy ngàn binh của Liêu quân ở trận địa sẵn sàng nghênh đón quân địch, nhưng Liêu binh lại không nhìn thấy máy bắn đá cách xa hai trăm bước, dù là kỵ binh, thì cũng phải hơn chục bước ngoài mới có thể thấy rõ ràng.