Máy bắn đá két kẹt kéo ra, binh lính quân Tống lấy một trái cầu lửa thật lớn đặt lên túi quăng., hỏa cầu chỉ dùng mảnh vải để xếp thành, mặt trên thấm đầy dầu hỏa, một tên binh lính dùng hỏa chiết tử (dụng cụ tạo lửa thô sơ) đốt hỏa cầu lên, đợi hỏa cầu cháy kín, rồi bắn ra ngoài, ba quả hỏa cầu cháy rừng rực hướng vào đại doanh của Liêu quân bắn tới.
Mấy ngàn binh sĩ Liêu quân thấy ánh lửa sáng ngời, ngay sau đó ba quả cầu lửa hướng vào đại doanh phóng tới, ba hỏa cầu cách đại doanh hơn chục bước rồi rơi xuống, lại nảy cao lên, vọt vào trong đại doanh.
Ngay sau đó ba hỏa cầu đợt thứ hai lại bắn ra, cũng giống như thế vọt vào trong đại doanh.
Đại doanh Liêu quân trong tức khắc đã đại loạn, quân Tống quăng ra hỏa cầu chính là tín hiệu, mười ngàn kỵ binh mai phục của quân Tống ở hướng Đông ồ ạt đánh tới, trong nháy mắt đã vxông vào trong đại doanh Liêu quân, từng đám đuốc quăng vào trong đại doanh, vòng chiến mã cũng bđược mở ra, mấy vạn con chiến mã tràn ra, bỏ chạy về hướng Nam.
Trong đại doanh Liêu quân khắp nơi đều là lửa cháy rực trời, khói đặc cuồn cuộn, ba vạn binh lính Liêu quân khóc la bỏ chạy tứ phương, lúc này, ở phiía Nam mười ngàn kỵ binh cũng đang đánh tới, xông vào đại doanh Liêu quân, chém chết những kẻ chạy trốn.
Lúc này, Phạm Ninh dẫn đầu ba vạn kỵ binh ở bên ngoài bao vây xung quanh đại doanh Liêu quân, một mặt là đoạt lại chiến mã Liên quân, mặt khác là tiêu diệt số binh lính còn sót lại từ trong đại doanh chạy ra.
Lửa cháy trong đại doanh cang lúc càng lớn, kỵ binh quân Tống đều đã rút khỏi, ba vạn Liêu quân hoặc là bị quân Tống giết chết, hoặc là khi phá trận chạy ra ngoài gặp phải kỵ binh của quân Tống phục kích, hoặc căn bản là trốn không thoát, chôn thân trong biển lửa.
Da Luật Hồng Cơ ở bờ bên kia nghe được tin lập tức đuổi tới bờ sông Cự Mã, trợn mắt há mồm nhìn lửa lớn ở bờ đối diện, đêm qua đập lớn của y mới bị quân Tống phá hủy, nhưng hôm nay, đại doanh Liêu quân lại ở bờ bên kia lâm vào hiểm cảnh lửa cháy hừng hực.
Nghĩ đến đại quân năm vạn binh ở phía Đông toàn bộ bị giết hết, nghĩ đến lộ quân phía Tây cũng toàn quân bị diệt, bản thân vắt hết óc cũng muốn mang đội quân đón về, mắt thấy có chút hy vọng, cuối cùng vẫn bị tan vỡ, đường đường là Liêu quân lại bị thủy quân Tống triều đùa giỡn giống như là chó vậy, nhục chết đi được.
Da Luật Hồng Cơ càng nghĩ càng cảm thấy khó có thể nhịn được, y tức giận công tâm, phun ra một ngụm máu, ngửa mặt lên trời ngã sấp xuống, thị vệ xung quanh đều kinh hãi rồi ồ ạt tiến tới cứu chữa.
Sáng sớm ngày tiếp theo, mười mấy binh lính bơi qua sông Cự Mã hướng Da Luật Hồng Cơ bẩm báo lại việc bị đánh lén tối qua, chủ tướng Tiêu Hàn Gia Nô chết ở trong loạn quân, cuối cùng ba vạn quân còn sót lại toàn bộ bị tiêu diệt.
Da Luật Hồng Cơ thở dài một tiếng, hạ lệnh đình chỉ xây dựng đập lớn, tất cả dân phu đều giải tán cho về nhà, một trăm ngàn đại quân cũng trở về U Châu.
Da Luật Hồng Cơ chỉ cảm thấy uể oải vô cùng, thậm chí ngay cả Dịch châu tạm thời cũng không muốn hỏi tới.
Trên thực tế, trong đầu hắn đã có ý niệm nghị hòa với nước Tống.
Nếu như nghị hòa thành công, quân Tống sẽ rút khỏi Dịch châu, rút khỏi Giác Hoa đảo, thả các quý tộc bị bắt đi cùng với binh lính Liêu quân đã đầu hàng lúc thành Đông Kinh bị phá.
Ba ngày sau, Gia Luật Hồng Cơ hạ chỉ, lệnh bắc phủ Tể tướng Trương Hiếu Kiệt làm đặc sứ, đi tới Tống quốc cầu hòa, coi trọng hiệp ước đồng minh giữa hai nước.
Lưu Khuê giả dạng thành thương nhân Triều Tiên đã tới phủ Liêu Dương ở Đông Kinh.
Lần cuối cùng khi quân Tống tập kích Liêu Dương phủ, đã lưu lại mấy mươi tên trinh sát, đồng thời phát triển một nhóm người Hán bị Liêu quốc bắt đi thời gian không lâu, những người hán khát khao trở về Đại Tống đã trở thành nội ứng trinh sát.
Những người Hán này có một đặc điểm, những đứa con đã đi theo quân Tống của bọn họ cũng được quay trở về Đại Tống, một mặt thỏa mãn khát vọng của bọn họ để con cái trở về quê hương, mặt khác, những đứa con này cũng là con tin, bọn họ cam đoan cha mẹ họ sẽ trung thành với Đại Tống.
Lưu Khuê dẫn theo vài tên tùy tùng đi vào thành Đông Kinh, bên trong thành Đông Kinh đã khôi phục sự phồn hoa như trước, chỉ có điều cung điện vẫn chưa được xây dựng lại, còn có rất nhiều phủ nhà của các quý tộc Khiết Đan đều đóng cửa, quan nha vẫn là một mảnh đổ nát thê lương, tất cả những điều này cũng ám chỉ tòa thành trì này không lâu trước từng chịu qua nạn chiến tranh.
Lưu Khuê đi đến đường đông, tìm được một nhà trọ Nam Bắc, dùng Hán văn và Khiết Đan văn, chính là chỗ này.
Lưu Khuê đi vào nhà trọ, một gã tiểu nhị thấy hắn mặc trang phục người Cao Lệ, liền dung tiếng Triều Tiên hỏi:
- Khách quan là từ Triều Tiên đến đây sao?
Lưu Khuê ha hả cười
- Dùng Hán ngữ đi! chưởng quầy của các người họ Mạt phải không?
- Đúng vậy! Khách quan quen ông chủ của chúng tôi sao?
- Nghe đại danh đã lâu, ngươi nói cho ông ấy biết, quan khách ở Thanh Châu đã đến.
Quan khách ở Thanh Châu là một mật hiệu, tỏ vẻ là y đến từ Đại Tống, tiểu nhị ánh mắt sáng lên, vội vàng ôm quyền nhỏ giọng nói:
- Tại hạ Vương Văn Sinh, xuất thân từ thuỷ quân Lai Châu.
Lưu Khuê lập tức hiểu rõ, hoá ra tên tiểu nhị này cũng là quân Tống trinh sát mà quân Tống để lại.
Hắn gật gật đầu
- Đi vào trước rồi nói chuyện!
Hai người đi vào nhà trọ, chưởng quầy họ Mạt ra đón, y không phải quân Tống, y là một người thương nhân ở huyện Bá,, lưu lạc đến Liêu Dương phủ, mở một cái nhà trọ mưu sinh, đứa con cả của y Mạt Chiêm cũng đã đi theo quân Tống trở về Đại Tống rồi, nhà trọ chỉ có y và thê tử cùng với tiểu nhi ba người, quân Tống liền trong nhà trọ của y sắp xếp ba tên thám tử làm tiểu nhị.
Nghe nói là người tới từ Thanh Châu, họ Mạt nhiệt tình mời Lưu Khuê vào phòng chưởng quầy, Lưu Khuê thản nhiên nói:
- Ta là tham mưu phủ tư mã dưới trướng của Tiểu Phạm Tướng Công, tên là Lưu Khuê, khu vực của Mạt chưởng quầy cũng là do ta phụ trách.
Họ Mạt nghe nói người tới đó là Lưu tư mã người cầm đầu tình báo của quân Tống, hắn vội vàng nói:
- Hóa ra là Lưu Tư Mã đại giá quang lâm, tiểu nhân thất lễ rồi!
Lưu Khuê khẽ mỉm cười,
- Ta đã thấy qua tình báo mà Mạt chưởng quầy đã viết, rất tỉ mỉ, tiểu Phạm tướng công cũng khen, các ngươi ở trong này cực khổ rồi.
- Chúng tôi vẫn chưa có được thông tin quan trọng, thật hổ thẹn!
Lưu Khuê trầm ngâm một lát hỏi:
- Ta muốn đi thượng kinh, có thể dẫn đường cho ta không?
Họ Mạt chần chừ một chút nói:
- Lưu Tư Mã có phải muốn đi tìm Gia Luật Ất Tân không?
Bọn họ lúc trước nhận được nhiệm vụ, để cho bọn họ thu thập tình báo của Gia Luật Ất Tân, cho nên họ Mạt liền đoán được Lưu Khuê muốn đi tìm Gia Luật Ất Tân.
Lưu Khuê gật gật đầu,
- Đúng vậy, có tin tức của hắn không?
Họ Mạt vội vàng nói:
- Thật đúng lúc,, Gia Luật Ất Tân hôm trước mới đến Đông Kinh, thị sát tiến độ sửa chữa cung điện, chỉ sợ ngày mai hay ngày mốt sẽ phải đi đến U Châu gặp thiên tử Liêu quốc.