Đúng thật là trùng hợp, Gia Luật Ất Tân chính là ở Đông Kinh, Lưu Khuê nhướn mày, nói:
- Các ngươi làm sao biết được hành trình của Gia Luật Ất Tân?
- Khởi bẩm Lưu Tư Mã, lúc trước khi chúng tôi thu thập tình báo của Gia Luật Ất Tân, quen biết được phu xe của hăn cũng là người Hán, tên là Hàn Bình, lần này sau khi gã ta đi theo Gia Luật Ất Tân đến Đông Kinh, liền tới tìm ty chức uống rượu, cho nên ty chức mới biết hành trình của Gia Luật Ất Tân.
Lưu Khuê khoanh tay đi vài bước nói:
- Ta muốn gặp Gia Luật Ất Tân, các ngươi cảm thấy có được không?
Mạt Đỉnh suy nghĩ một chút nói:
- Ty chức kiến nghị Lưu Tư Mã không nên đi gặp Gia Luật Ất Tân, nhưng trước tiên có thể gặp con nuôi hắn, là Gia Luật Thiện, tên tiếng hán là Vương Thiện, trên thực tế chính là một người Hán, tinh thông âm luật và đá cầu, rất được Gia Luật Ất Tân yêu thích, người Hán chúng ta có phiền toái gì muốn cầu xin Gia Luật Ất Tân, đều là đến giao tiền cho Vương Thiện, hắn chính là con đường vơ vét của cải của Gia Luật Ất Tân.
- Vương Thiện này có thể tin được không?
- Trong mắt của hắn chỉ có tiền, nói như vậy đi! Chỉ cần đồng ý trả thù lao, cho dù là bút đỏ ở ngự thư phòng của Gia Luật Hồng Cơ, hắn đều có thể nghĩ ra biện pháp lấy nó cho người.
-- Tốt lắm! Ngươi đi liên lạc với hắn một chút, nếu hắn nguyện ý dẫn ta đi gặp Gia Luật Ất Tân, ta cho hắn ba trăm lượng hoàng kim, ngươi nói cho hắn biết, ta là kẻ buôn bán cho hoàng gia của Đại Tống.
- Không thành vấn đề, hôm nay tôi sẽ đi liên hệ với hắn.
Vương Thiện khoảng hơn hai mươi tuổi một chút, là người Hán nước Liêu đời thứ tư, xuất thân nơi đất nhạc, từ nhỏ đã giỏi thổi sáo, tinh thông âm luật, sau khi lớn lên lại hay tụ tập với nhóm người hầu vị thành niên cùng nhau chơi đá cầu, vài năm liền thành một cao thủ đá cầu, lại được cái trông rất tuấn tú, ba năm trước lại lọt vào mắt của Gia Luật Ất Tân, gã liền được nhận làm con nuôi, nuôi ở trong phủ, đổi tên thành Gia Luật Thiện.
Vương Thiện là người thông minh, hoạt bát, lại được cái làm việc gì cũng không có giới hạn nguyên tắc, chỉ cần đưa cho gã tiền là gã chấp nhận giúp đỡ, thế là liên tục có người Hán đến nhờ vả gã, người tham lam của hối lộ như Gia Luật Ất Tân cũng đã phát hiện ra điều này nên đã để gã chuyên môn phụ trách việc làm việc để thu tiền của người Hán, từ chuyện nhỏ như bán thân làm nô lệ, đến chuyện lớn như mua quan bán chức, gian lận quay cóp khoa cử, gã đều làm được. Vài năm trôi qua, Gia Luật Tân Ất kiếm đựơc ít nhất là vài vạn quan từ con đường này, càng coi trọng gã hơn.
Trong quán rượu Liêu Đông thành nam, Vương Thiện đã uống hai chén rượu, đôi mắt vốn đã lanh lợi lại trở nên sáng hơn:
- Ý huynh nói là thương gia hoàng tộc triều Tống ư?
Mạc Đình gật đầu:
- Y muốn gặp Gia Luật tướng công, nếu như nha nội có thể giúp đỡ chuyện gặp mặt, y sẽ biếu nha nội ba trăm lượng vàng coi như đền đáp công giúp đỡ.
- Bao nhiêu?
Vương Thiện liền đổi giọng.
- Ba trăm lượng vàng, tự y nói như thế.
Vương Thiện phấn khích vô cùng, đối phương vung tay đã ba trăm lượng vàng, ba nghìn quan tiền cơ mà! Phải biết rằng, mấy năm nay gã thay nghĩa phụ kiếm được vài chục triệu quan, thì tiền công gã cũng chỉ có hai ba nghìn quan tiền, đúng thật là miếng bánh béo bở từ trên trời rơi xuống.
Có điều đối phương không phải người tầm thường, mà là thương gia hoàng tộc, Vương Thiện không dám để xảy ra sơ suất, lại hỏi:
- Thương gia hoàng tộc này có chức quan nhỉ?
- Có chức quan trên danh nghĩa, không có thực chức.
Vương Thiện nghĩ một lát nói:
- Có thể để ta gặp mặt y trước, để tránh trường hợp phụ thân hỏi ta, ta lại không biết trả lời thế nào.
- Được, buổi trưa cùng ăn bữa cơm, ta sẽ giới thiệu.
***
Sau buổi trưa, Vương Thiện vội vã đến ngôi nhà ở Đông Kinh của Gia Luật Ất Tân.
Gia Luật Ất Tân khoảng chừng năm mươi tuổi, thân hình to lớn, tướng mạo đường hoàng, vài năm trước ông ta tham gia bình định dẹp loạn Gia Luật Trọng Nguyên, đảm nhiệm Xu mật sứ của Bắc Viện, tiến phong Ngụy Vương, năm ngoái lại được thăng chức làm Tể tướng Bắc Viện, rất được Gia Luật Hồng Cơ tín nhiệm.
Trong lịch sử Gia Luật Ất Tân được mệnh danh là đệ nhất gian nịnh của nước Liêu, là tên đầu sỏ dẫn đến sự suy sụp diệt vong của nước Liêu, mà lúc này thân thiết với vua, dưới một người trên vạn người. Gia Luật Hồng Cơ vốn không có hứng thú với chính sự, gần như giao toàn bộ cho ông ta.
Theo lý mà nói, Gia Luật Hồng Cơ ngự giá thân chinh tới sông Cự Mã, Gia Luật Ất Tân phải trấn thủ Thượng Kinh, nhưng trong lòng ông ta hiểu rõ, Gia Luật Hồng Cơ hiện tại càng quan tâm đến việc xây dựng lại cung điện ở Đông Kinh, trước mắt đến cả tiền chiêu mộ lính mới triều đình cũng sắp hết rồi, ông ta lại trích số tiền lớn xây dựng cung điện Đông Kinh, cung điện càng thêm vàng son lộng lẫy, càng thêm uy phong, còn về phần ông ta có thể bòn rút được bao nhiêu lợi lộc trong đó, chỉ có bản thân ông ta mới biết.
Gia Luật Ất Tân đang ngồi trong thư phòng ngắm nghía một chén trà quan diêu, đây là thứ được phát hiện trong một cái giếng trong khi xây dựng cung điện vào hôm nay, một ấm trà phối hợp bốn chén trà, đều đến từ Nhữ Diêu Quan Từ, là do một tên quan thần đã bỏ vào trong một chiếc hộp ném xuống giếng trong lúc hỗn loạn, tên quan đó đã chết trong loạn binh, chiếc hộp này đã được thợ thủ công phát hiện ra và lôi lên, tổng quản giám sát liền đem nó tặng cho Gia Luật Ất Tân.
Chính lúc Gia Luật Ất Tân mặt mày vui vẻ ngắm bộ chén trà, liền có tiếng con nuôi Gia Luật Thiện vọng vào từ ngoài cửa:
- Phụ thân, có mối làm ăn lớn rồi.
Gia Luật Ất Tân mắt sáng ra, ông ta thích nhất là nghe câu này, liền cười ha hả:
- Vào đây rồi nói!
Gia Luật Thiện bước vào, khom mình hành lễ:
- Hài nhi tham kiến phụ thân!
Trong số quan lớn trong triều Liêu có không ít người có tật thích người đồng tính, Gia Luật Ất Tân cũng là một trong số đó. Gia Luật Thiện chính là người con trai được sủng ái mà ông ta nuôi trong phủ, có điều Gia Luật Thiện rất thông minh, lanh lợi, có thể thay ông ta kiếm tiền, Gia Luật Ất Tân liền đánh giá cao cậu ta, nhận cậu ta làm nghĩa tử, để cậu ta chuyên môn thay mình kiếm tiền của đám người Hán.
Gia Luật Ất Tân cười tủm tỉm hỏi:
- Vụ làm ăn gì lớn?
- Hôm nay con gặp được thương gia hoàng tộc triều Tống.
Gia Luật Ất Tân ngẩn ra, ông ta đương nhiên biết đến thương gia hoàng tộc trong thành Tống, là thương nhân thay Thiên Tử và hoàng tộc làm ăn thầm kín, thuộc kiểu nửa quan viên nửa thương nhân. Chỉ là bây giờ đang bùng nổ chiến tranh tại Bắc Hà, thương nhân hoàng gia triều Tống sao lại chạy đến phủ Liêu Dương chứ?
Trong lòng ông ta có chút nghi ngại, liền hỏi:
- Y từ đâu tới?
- Y nói là đến từ Côn Châu, ở khu phía trên của Cao Ly, tiện liền đến ngay Liêu Dương.
Thế còn được, nếu như từ Hà Bắc tới, vậy thì là nói láo rồi. Gia Luật Ất Tân nhíu mày:
- Bọn họ tìm ta làm gì?