- Bọn họ muốn xây dựng một con đường buôn bán làm ăn, hỏi chúng ta mua hàng hóa, bọn họ có thể thanh toán bằng vàng hoặc bằng thứ khác mà phụ thân thích thú.
Gia Luật Ất Tân chắp tay sau lưng đi lại vài bước trong phòng. Tuy rằng vì lí do chiến tranh mà làm ăn giữa Tống Liêu đã chấm dứt, nhưng các thương nhân khác vẫn dùng con đường khác để làm giao dịch với nước Liêu, ví dụ như Cao Ly, nhưng mà thương nhân hoàng gia của triều Tống này lại tìm tới mình. Ông ta dù gì cũng là tể tướng, có cảm nhận chính trị mà người bình thường không có, ông ta lập tức phát giác ra rằng chắc chắn có điều gì đó khác ở đây.
Ông ta mặt không biểu cảm gì hỏi:
- Bọn họ muốn gì?
- Bọn họ muốn mua da dê già, mua ngựa giống với sắt thô.
- Mua da dê già không có vấn đề gì, nhưng ngựa giống và sắt thô lại là hàng hóa bị nghiêm cấm giao dịch!
- Phụ thân, nếu bọn họ muốn mua hàng hóa bình thường, thì đã không tìm đến phụ thân rồi.
Gia Luật Ất Tân trầm tư chốc lát nói:
- Vừa rồi con nói, bọn họ thanh toán bằng vàng hoặc thứ mà ta có hứng thú à, cái gì gọi là thứ ta có hứng thú?
- Ví dụ như tài vật, tơ lụa, trà, đồ sứ, đất đai của triều Tống.
- Đợi đã, nói lại câu nói nguyên văn của y cho ta.
- Vị thương nhân họ Quách kia nói, ông ta có thể dùng thứ chất lượng thượng phẩm của triều Tống như đồ sứ, tơ lụa, trà bánh để thanh toán, nếu như phụ thân có hứng, ông ta thậm chí có thể dùng đất đai để thanh toán.
- Dùng đất đai để thanh toán, câu này có ý gì?
- Ông ta không nói cụ thể, con chỉ truyền đạt lại lời của ông ta.
Gia Luật Ất Tân suy nghĩ một chút nói:
- Thế này đi! Tối hôm nay ta gặp y, con sắp xếp, ngoài ra phải giữa bí mật chuyện này cho ta, bao gồm cả con và người trung gian của con, đều không được lộ một chút thông tin gì ra ngoài, nếu không thì đừng trách ta giết người bịt miệng.
Gia Luật Thiện liền thấy kinh sợ, vội vàng nói:
- Xin phụ thân yên tâm, con tuyệt đối không để lộ chuyện này ra ngoài, người trung gian cũng vậy.
***
Trong đêm, một cỗ xe ngựa trực tiếp đến nhà của Gia Luật Ất Tân. Xe ngựa dừng lại ở sân, Gia Luật Thiện xuống xe, mời Quách Khuê xuống xe:
- Quách tiên sinh, mời, phụ thân ta đang đợi trong thư phòng.
Quách Khuê gật đầu, theo Gia Luật Thiện đi về phía thư phòng.
Đến phía ngoài thư phòng, Gia Luật Thiện ở ngoài cửa bẩm báo:
- Phụ thân, Quách tiên sinh tới rồi!
- Mời ông ấy vào!
Giọng của Gia Luật Ất Tân truyền từ trong phòng ra.
- Quách tiên sinh, xin mời!
Quách Khuê đi vào thư phòng, chỉ thấy một gã đàn ông trung niên đang ngồi phía sau bàn nhìn chằm chằm mình, ông ta không hoang mang mà tiến lên phía trước hành lễ:
- Thương nhân hoàng gia Quách Hoài Tín tham kiến Gia Luật tướng quốc!
Hoài Tín là tên tự của Quách Khuê, quan viên bình thường trong triều Tống không có nhiều người biết đến, càng không nói đến người Liêu.
- Có thể chứng minh ngươi là thương nhân hoàng gia không?
Gia Luật Ất Tân hỏi lạnh lùng.
Quách Khuê lấy ra một miếng lệnh bài bằng vàng, lệnh bài đó là thật, được làm riêng cho đầu lĩnh gián điệp của Đại Tống với nước Liêu, thân phận gì cũng có.
Gia Luật Ất Tân thấy chữ "Thương nhân hoàng gia" trên lệnh bài vàng, nét chữ tròn trịa thuần thục, cũng đã lâu rồi, không phải lệnh bài mới tạo, ông ta gật đầu nói:
- Chỉ sợ Quách tiên sinh không chỉ đơn giản là thương nhân Hoàng gia đi!
- Nói thế nào nhỉ? Ta đích thị là thương nhân hoàng gia, nhưng có kiêm nhiều thân phận khác, ví dụ như năm ngoái, ta được Thiên Tử đặc phái đến thăm Nhật Bản, cũng từng được Thiên Tử giao làm sứ giả truyền tin đến các nước Nam Dương, ở Đại Tống, ta có danh hiệu là Thứ sử Khâm Châu, Gia Luật tướng quốc cũng biết, đây chỉ là một chức không có thật, khi cần thì mới cho một chức vụ để làm việc, hiện giờ ta không có nhiệm vụ gì cả.
Gia Luật Ất Tân gật đầu, ông ta tin tưởng lời nói của đối phương là sự thật, ông ta dùng tay ra hiệu:
- Quách tiên sinh mời ngồi!
Gia Luật Thiện đứng bên cạnh thầm thở phào nhẹ nhõm, Quách Hoài Tín cuối cùng cũng đã qua cửa rồi.
Gia Luật Ất Tân nói với Gia Luật Thiện:
- Con ra cửa canh chừng, không cho phép ai tới gần.
- Vâng!
Gia Luật Thiện đi ra ngoài, đóng cửa lại.
Gia Luật Ất Tân lúc này mới lạnh lùng hỏi:
- Đại Tống các người chắc không thiếu sắt thô đâu! Ngươi có thể nói thực với ta, ngươi tìm ta rút cục muốn làm gì?
Quách Khuê thản nhiên cười nói:
- Da dê già và giống ngựa thì Côn Châu cần thật, còn về sắt thô là Nhật Bản cần, bọn họ tình nguyện mua với giá cao, nhưng Đại Tống không cho phép bán sắt thô cho Nhật Bản, cuộc làm ăn với số lợi nhuận hời này, chỉ xem Gia Luật tướng công có hứng thú hay không thôi.
Gia Luật Ất Tân đã hiểu, trước kia nước Liêu và Nhật Bản đã kí kết hiệp ước bán sắt thô, nhưng thuyền nước Liêu bị quân Tống hủy hoại, có lòng cũng bất lực, hiện tại tên Quách Hoài Tín nhảy ra, chắc là muốn làm một thương nhân trung gian, bóc lấy lợi nhuận của cả hai bên, tầm mắt của người này cũng quả là tinh tường, có thể phát hiện ra cơ hội làm ăn này.
Chỉ là nước Liêu và triều Tống đang bùng nổ chiến tranh, rất cần đến sắt thô, nếu như bán cho Nhật Bản, chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến việc tác chiến của nước Liêu, nhưng nếu không bán, sẽ mất cơ hội kiếm tiền này.
Cũng đành thôi, dù sao nước Liêu không cấm dân chúng mua bán sắt thô, cũng không hủy bỏ hiệp ước buôn bán sắt thô với Nhật Bản, bản thân cũng coi như không phá vỡ quy định.
Ông ta liền hỏi:
- Giá sắt thô như thế nào?
Quách Khuê không chút hoang mang nói:
- Giá bên Nhật báo với ta như thế nào, Gia Luật tướng quốc không cần lo, nhưng giá mà ta báo với Gia Luật tướng quốc, sẽ cao hơn giá quy định ba mươi phần trăm.
- Ba mươi phần trăm quá ít, ta cần ít nhất là giá gấp đôi.
- Thế này đi! Không cần giá quy định, lấy giá thị trường, sẽ cao hơn năm mươi phần trăm so với giá thị trường, như thế đã được chưa!
Giá quy định vốn dĩ đã thấp hơn giá thị trường hai mươi phần trăm, Gia Luật Ất Tân đương nhiên là mua hàng với giá quy định, ông ta có thể nhận được bảy mươi phần trăm lợi nhuận so với giá quy định, lợi nhuận này cũng khả quan.
Nghĩ một lát lại hỏi:
- Ngựa giống và da dê già thì sao?
- Ngựa giống mười lượng vàng một con, ta cần năm trăm con, da dê già loại tốt thì hai lượng bạc một tấm, ta cần ba mươi vạn tấm, giá này không tồi đúng không?
Gia Luật Ất Tân tự có bầy ngựa, da dê già cũng tự có sẵn, nguyên chuyện làm ăn này, ông ta đã thu về ba mươi lăm vạn lượng bạc, huống hồ còn có sắt thô, ít nhất cũng kiếm được năm mươi vạn lượng bạc.
Gia Luật Ất Tân đột nhiên vui như mở cờ trong bụng, không hề do dự mà nói:
- Cứ quyết định như vậy đi.
- Giao hàng tại cảng Bột Hải, không vấn đề gì chứ!
Cảng Bột Hải chính là nơi đóng thuyền của nước Liêu, là cảng cũ của nước Bột Hải, ông ta để cho tâm phúc của mình đến đó nhận chức, thế là chẳng có vấn đề gì nữa.
Gia Luật Ất Tân cười hỏi: