Đại Tống Siêu Cấp Học Bá (Dịch Full )

Chương 965 - Chương 962

dai tong sieu cap hoc ba
Chương 962
 

- Ngựa giống và da dê già có sẵn, sắt thô ngươi cần bao nhiêu?

- Sắt thô cần hai trăm năm mươi nghìn cân.

Hai trăm năm mươi nghìn cân là hơi nhiều, gần như là toàn bộ số tồn kho của phủ Liêu Dương rồi, ông ta chắp tay sau lưng đi lại vài bước nói:

- Đối với sắt thô ta phải rất mạo hiểm, giá cả ta không thể nhượng bộ, ta cần giá gấp đôi so với giá quy định, đây là điều đầu tiên, tiếp đó các ngươi cần ngụy trang thành thương nhân người Nhật, không thì ta rất khó ăn nói.

- Được thôi! Vậy theo như phương án của Gia Luật tướng quốc, ta chịu thiệt một chút, vậy tướng quốc muốn thanh toán bằng gì?

- Đương nhiên là thanh toán bằng vàng, ngoài ra, dường như ngươi có nói, có thể thanh toán bằng đất đai, là ý gì?

Quách Khuê ha hả cười:

- Vài năm gần đây Đại Tống chiếm được rất nhiều đất đai ngoài biển, thậm chí còn lớn hơn cả đất vốn có của Đại Tống, triều đình trước nay vẫn đang bán đất đai hải đảo cho phú hào quý tộc trong triều, việc làm ăn cũng tương đối lớn mạnh, nếu như Gia Luật tướng quốc có hứng thú xây dựng đất nước ngoài biển, ta có thể bán một mảnh đất cho tướng quốc.

- Cái gì cơ, xây dựng đất nước ngoài biển.

Gia Luật Ất Tân đột nhiên vừa kinh ngạc vừa vui mừng:

- Đại Tống cho phép bá tánh xây dựng đất nước ngoài biển sao?

Quách Khuê gật gật đầu:

- Đại Tống chỉ cho phép làm vương ngoài hải đảo, không được xưng đế, trên danh nghĩa là trung hiếu với Thiên Tử Đại Tống, hàng năm đều phải cống nạp đặc sản cho Thiên Tử, còn chi tiết cụ thể việc cai quản ra sao đều do chính mình, Đại Tống không tham dự quá, thực tế chính là một nước con thuộc Đại Tống, rất nhiều quý tộc đều mua đảo ngoài biển. Hải đảo của Đại Tống vẫn còn rất nhiều, nếu như Gia Luật tướng quốc có hứng thú, ta có thể thuyết phục Thiên Tử, bán cho tướng quốc một hòn đảo có nhiều sản vật tài nguyên.

- Ngươi nói là đảo lớn cụ thể là lớn đến từng nào?

Quách Khuê ngẫm nghĩ một chút:

- Diện tích lớn xấp xỉ như đảo Nam Kinh, nhưng chỉ là đảo không người, phải cần tướng quốc tự mình đi khai hoang.

Dã tâm của Gia Luật Ất Tân nổi lên, ông ta nằm mơ cũng muốn làm đế vương, nhưng ông ta cần bỏ tiền ra mua hải đảo, nên có chút do dự, hơn nữa ông ta không có thuyền, việc này ông ta cần phải suy nghĩ cẩn thận hơn sau đó bàn tiếp.

Nghĩ đến đây, Gia Luật Ất Tân cười nói rằng:

- Việc đất đai để đó đã, sau này chúng ta bàn tiếp, trước tiên làm tốt việc làm ăn lần này của chúng ta đã, nửa tháng sau, chúng ta sẽ giao hàng giao bạc ở cảng Bột Hải, tiền trao cháo múc.

Quách Khuê mỉm cười:

- Nếu như Nhật Bản họ muốn sắt thô lâu dài thì phải làm thế nào? Gia Luật tướng quốc có làm được không?

Gia Luật Ất Tân suy nghĩ một chút nói:

- Được thì được, nhưng nhất định phải có sứ giả Nhật Bản đến gặp Thiên Tử nước Liêu, chính thức đặt yêu cầu, sau đó ta sẽ khuyên Thiên Tử, nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, cho dù nước Liêu có đồng ý bán sắt thô, nhưng đã thuộc về lợi ích của ta thì một văn tiền cũng không được thiếu.

Quách Khuê cáo từ rồi đi khỏi, còn để lại một lễ vật cho Gia Luật Ất Tân, một rạn san hô dài ba thước, Gia Luật Ất Tân vô cùng thích thú, đặt ở trên bàn, ngắm nghía kĩ con san hô toàn thân đỏ rực này, trong kho của ông ta cũng có hai rạn san hô, có điều đều là màu trắng, và bé hơn nhiều.

Gia Luật Ất Tân đương nhiên hiểu được mối nguy hiểm trong vụ làm ăn này. Tư thông Đại Tống, mua bán vật cấm, một khi điều tra ra được là tội lớn phải tịch thu của cải và giết cả họ, mấu chốt là ông ta có thể ngăn chặn chuyện này hay không. Hiện tại ông ta quyền thế ngất trời, việc chính sự của nước Liêu đều do ông ta định đoạt, sao ông ta có thể không ngăn chặn được chứ.

Thực ra điều khiến Gia Luật Ất Tân hứng thú hơn đó chính là việc dựng đất nước ngoài hải đảo, nếu như ông ta có thể lấy được một mảnh đất từ trong tay Đại Tống, vậy thì có nghĩa là ông ta và Đại Tống đã giằng buộc chặt với nhau, điểm này ông ta không thể không thận trọng, ông ta nhất định phải xem xét thời thế, phải suy nghĩ kỹ càng mới được.

Tống Liêu hai nước tạm dừng giao chiến, quân Tống cần củng cố thành quả, tiêu hóa chiến lợi phẩm, nước Liêu cần phải chỉnh đốn và bố trí lại quân đội, cùng thời gian này, nước Liêu đã cử trọng thần Trương Hiếu Kiệt một lần nữa tới Đại Tống để đàm phán lại minh ước giữa hai nước.

Vào lúc này Phạm Ninh cũng quay lại kinh thành.

Khi về đến kinh thành đã là lúc hoàng hôn, Phạm Ninh không vào cung, mà ngồi xe ngựa về phủ ở Phi Hồng Kiều của mình, Kiếm Mai Tử ngồi ở phía trước một lời không nói, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía ngoài cửa xe.

Phạm Ninh trầm tư không nói, đương nhiên hắn biết việc Gia Luật Hồng Cơ phái Trương Hiếu Kiệt đến kinh thành đàm phán, hắn đang suy nghĩ nên hay không nên tạm dừng hai năm, tập trung tinh lực tiêu diệt Tây Hạ, đồng thời làm tốt chuẩn bị ở khu vực giáp với nước Liêu, tiếp tục châm ngòi chiến tranh bên trong nước Liêu, làm suy yếu thực lực nước Liêu.

Phạm Ninh đã nhận được thư bồ câu của Lưu Khuê, đã thiết lập được mối quan hệ với Gia Luật Ất Tân, bước tiếp theo là từng bước dẫn dụ Gia Luật Ất Tân mắc bẫy, khiến ông ta hoàn toàn trở thành một nước cờ của Đại Tống.

Còn tên Trương Hiếu Kiệt này, cũng là một tên có thể dùng được, Trương Hiếu Kiệt cũng giống y như Gia Luật Ất Tân, cũng là thần gian nịnh của nước Liêu, vô cùng tham lam tiền bạc, lần này gã đến Đại Tống, chính ra lại là cơ hội tốt để mua chuộc gã.

Xe ngựa chậm rãi dừng lại, vợ hắn là Chu Bội dẫn cả nhà ra ngoài cửa lớn nghênh đón hắn trở về, đã vài tháng không gặp, mọi người đều vui mừng khôn xiết, Phạm Ninh ôm trầm lấy con, được người nhà vây quanh xô vào bên trong hậu trạch.

Phạm Ninh ngồi ở hậu đường, Chu Bội cười nói:

- Bọn thiếp ngày ngày đều xem báo, biết tin Đại Tống thắng lớn, đúng là rất vui, chàng biết không, Thiến tỷ về nhà ngoại, có người nhận ra xe ngựa nhà chúng ta, cả hàng vạn người bao lấy xe ngựa, mọi người đều hoan hô, khiến Thiến tỷ sợ phát khiếp, may mà nha dịch phủ Khai Phong mở đường cho.

Âu Dương Thiến nét mặt đỏ bừng, ngại ngùng nói:

- Sau đó nghĩ lại là nên đi ra và nói vài câu, nhưng lúc đó đúng là không có dũng khí, chỉ sợ người ta đánh chết mẹ con chúng ta.

Phạm Ninh gật đầu nói:

- Vẫn cần cần thận, cho dù mọi người có vui mừng, nhỡ đâu kích động, không kiểm soát được, lúc đó sẽ xảy ra chuyện thật, mọi người khi ra ngoài đều phải cố gắng tránh phô trương, nhất định phải khiêm tốn, ngoài ra phải tăng cường sự an toàn trong phủ.

Phạm Ninh nhớ ra việc mình bị đâm ở phủ Hà Gian, hắn vẫn rất lo lắng sự an nguy của người thân.

Hắn quay đầu lại nói với Kiếm Mai Tử:

- Lần này ta về phủ Hà Gian, Kiếm tỷ hãy ở lại đi.

Kiếm Mai Tử gật đầu, so với việc đi theo Phạm Ninh, nàng ta thích ở bên Chu Bội hơn.

Chu Bội đứng dậy cười nói:

- Ăn cơm đã, ăn xong chúng ta nói chuyện tiếp.

Phạm Ninh không nhìn thấy mẫu thân đâu, hắn không hiểu liền hỏi:

Bình Luận (0)
Comment