Đại Vận Thông Thiên ( Dịch Full )

Chương 1005 - Chương 1005: Nghèo Túng Đầu Đường (2)

Chương 1005: Nghèo túng đầu đường (2) Chương 1005: Nghèo túng đầu đường (2)

Năm gã đàn ông nhìn nhau rồi cười, vừa gạt chân Phó Hạo xong lại nhấc chân lên đạp Phó Hạo một lần nữa: “Tao cứ thích làm đó.”

Hắn ta chưa nói hết câu, Trương Hợp Hoan đã giống như báo săn mồi, vọt về phía trước, tung một đấm vào cằm hắn ta, Trương Hợp Hoan lại tung thêm một đấm nữa, chỉ một đấm đã khiến gã kia ngã lăn ra đất.

Quách Khải Toàn nhìn thấy Trương Hợp Hoan xông lên, mình cũng không thể trơ mắt đứng nhìn, hét lớn một tiếng: “Tôi đến đây” vừa mới đến gần đám người đã thấy một nắm đấm phóng đại ngay

“Binh!”

Quách Khải Toàn đã tự đánh giá cao khả năng chiến đấu của mình.

Trương Hợp Hoan căn bản không cần anh ta hỗ trợ, người này chỉ làm vướng thêm thôi chứ chẳng giúp đỡ được gì, khi mà Trương Hợp Hoan đã đánh cho năm tên kia nằm lăn trên đất, Quách Khải Toàn ngồi ôm mặt, trong mắt thẫn thờ không còn tí ánh sáng nào.

Trước tiên Trương Hợp Hoan đỡ Phó Hạo từ đất đứng lên, Phó Hạo chỉ bị thương ngoài da vài chỗ, có điều uống rượu khá nhiều, ánh mắt mờ mịt nhìn Trương Hợp Hoan, xong lại nhìn anh cười ngây ngốc.

Trương Hợp Hoan nói với Quách Khải Toàn: “Đi thôi, rời khỏi nơi này trước đã.”

Phó Hạo cũng không quên nhặt chiếc guitar của mình.

Quách Khải Toàn trước khi bước đi còn đánh tên kia một cái, hung hăng đạp thẳng vào bụng một cước, thật đáng ghét, ánh mắt của anh ta tràn đầy sự giận dữ.

Trương Hợp Hoan gọi điện thoại cho lái xe đến đón cả ba người họ lên xe.

Trương Hợp Hoan đưa cho Phó Hạo một chai nước, Phó Hạo uống ừng ực ngụm lớn hết sạch, đầu óc có vẻ đã tỉnh táo hơn chút, chớp mắt: “Thầy Trương”, sau đó dừng mắt trên cây đàn guitar của mình, sau trận ẩu đả khi nãy thì đàn đã hư hỏng nghiêm trọng.

Quách Khải Toàn ở bên cạnh nói: “Tính ra anh may mắn đó, nếu như hôm nay không gặp được chúng tôi chắc có lẽ anh đã gặp rắc rối to rồi.”

Phó Hạo căn bản không để vào tai những lời đó, mắt anh chỉ chăm chú nhìn vào cây đàn guitar của mình, hai tay ôm lấy vuốt ve cây đàn guitar, đây là cây đàn đầu tiên mà Tần Hồng mua cho anh ấy, mười mấy năm trôi qua, nhưng Phó Hạo vẫn luôn quý trọng nó, lúc trước không từ mà biệt chỉ mang theo mỗi cây đàn guitar này. Hiện giờ cây đàn đã hỏng, Phó Hạo dùng sức cắn chặt vào môi mình, lòng tràn ngập áy náy.

Trương Hợp Hoan đoán được cây đàn guitar này rất có ý nghĩa với anh ấy, liền an ủi nói: “Anh Hạo, cây đàn này có thể sửa lại được.”

Phó Hạo gật đầu rồi nhìn xa xăm ra ngoài cửa sổ xe, thấp giòn nói: “Cảm ơn, phiền mọi người dừng xe lại phía trước.”

Trương Hợp Hoan yêu cầu tài xế dừng xe lại bên đường, Phó Hạo cũng xuống xe, bước chân chao đảo tiến về phía trước.

Quách Khải Toàn nói: “Anh bạn này uống quá nhiều, sao vẫn có cảm giác tâm tình không tốt lắm, không phải là muốn đi nhảy cầu đấy chứ.” Vì cách đó không xa là một cây cầu.

Trương Hợp Hoan quyết định đi xuống xe cùng xem, còn nói tài xế chở Quách Khải Toàn về trước, Quách Khải Toàn không đồng ý, anh chàng này rất ham vui nên cũng cùng Trương Hợp Hoan xuống xe.

Phó Hạo đi càng lúc càng chậm, đi đến bên cây cầu, ôm cây đàn guitar ngối xuống, im lặng nhìn dòng xe cộ đông đúc qua lại trên cầu.

Trương Hợp Hoan đến máy tự động bán nước ven đường mua ít bia rượu, đi tới và đưa một lon cho Phó Hạo.

Phó Hạo ngẩng đầu lên nhìn anh một cái: “Tại sao cậu chưa đi?”

Trương Hợp Hoan mở lon bia ra, uống một ngụm nói: “Lâu lắm rồi mới gặp lại anh, nên muốn tâm sự với anh một chút.”

Quách Khải Toàn vẫn đang mua đồ ở máy bán hàng tự động, bên trong hàng hóa có hơi ít đa dạng, để xem tình hình hôm nay có đi club đêm không, dù có thể đi thì anh ta cũng không đi, nên giữ thanh danh và hình tượng của mình.

Phó Hạo nói: “Tôi vừa uống rồi, bị bọn ho theo chân rồi xảy ra ẩu đả, cảm ơn hai người đã giúp đỡ cho tôi.” Đầu óc đã tỉnh táo hơn, ký ức cũng đã quay lại. Anh ấy nhớ rõ vừa ở quán bar đó hát vài bài , bỗng nhiên nhiên có vài người gây ồn ào phá hỏng không khí.

Anh ta không phải là ca sĩ thường trú trong quán bar, cho nên quán bar mới không quản chuyện này, rời khỏi Nam Giang được mấy ngày, tâm trạng của anh ta luôn rối bời như vậy, tưởng rằng sau khi đi có thể như tái sinh lại, nhưng sự thật trước mắt vẫn vấp phải khó khăn muôn trùng.

Trương Hợp Hoan nói: “Gần đây anh có liên lạc với chị Hồng không?”

Phó Hạo lắc đầu: “Không có liên lạc, cô ấy có khỏe không?”

Trương Hợp Hoan gật đầu.

Phó Hạo cười gượng một cái: “Cảm ơn cậu đã chăm sóc cô ấy.”

Trương Hợp Hoan nói: “Cũng không phải là tôi chăm sóc chị ấy, mà ngược lại là chị Hồng giúp tôi rất nhiều, không có chị ấy thì văn phòng làm việc của tôi không thể khai trương được như vậy, chị Hồng là người rất tốt, không có tư lợi riêng, làm việc rất cẩn thận.”

Phó Hạo nói: “Chỉ cần là cậu viết bài hát cho cô ấy, tôi đều nghe cả.”

Trương Hợp Hoan nói: “Anh còn ca hát không?”

Phó Hạo gật đầu.

Bình Luận (0)
Comment