Trương Hợp Hoan hơi mắc cười, anh cũng không cần phải chạy lịch trình theo chương trình, anh lắc đầu nói: “Tất cả đều thu xếp ổn thỏa rồi, tôi còn phải về để xử lý nhiều việc trọng yếu.”
Nhâm Đương Hành để cho con gái và vợ mình đi chuẩn bị trước, một mình ở lại nói chuyện với Trương Hợp Hoan: “Trương tổng, cậu nhìn thử, lần này tiểu Thuần có thể tiến xa không?”
Trương Hợp Hoan cười nói: “Nhâm tổng, mong muốn ban đầu của ông không phải vì danh lợi, tiến được bao xa thì đi bấy nhiêu, đừng gượng ép.”
Nhâm Đương Hành nói: “Tôi cũng không gượng ép gì, nhưng là đang tham dự một cuộc thi, cũng nên phát triển đi lên, Tiểu Thuần cũng rất nhiệt huyết với cuộc thi này, tôi thân là bố nó cũng không mong nó bị loại quá sớm.”
“Nhâm tổng không tin tưởng con gái mình sao.”
Nhâm Đương Hành nói: “Tôi đương nhiên tin tưởng, nhưng mà những vòng thử thách này đều thâm sâu khó dò, tôi cũng không biết nhiều người, chỉ có một mình cậu. Trương tổng cậu nói thẳng đi, cần chuẩn bị gì thì bên tôi nhất định sẽ cố gắng hết sức.”
Trương Hợp Hoan thầm than trong bụng, Nhâm Đương Hành đúng là một thương nhân, đúng là có chút tiền nhưng trình độ của ông ta lại không đủ, Trương Hợp Hoan nói: “Ông yên tâm đi, Nhâm Thuần là nghệ sĩ của công ty tôi, cô ấy đi thi là đại diện của công ty cũng như lợi ích bên công ty tôi, công ty sẽ cố gắng hỗ trợ cô ấy tiến xa hết mức có thể.”
Nhâm Đương Hành nghe anh nói như vậy như được tặng một viên thuốc an thần, mặt mày hớn hở.
Trương Hợp Hoan nói: “Ông đã đọc bản sao thiết kế của công ty chưa?”
Nhâm Đương Hành nói: “Có đọc qua, không phải là hơi kể khổ hay sao?”
“Phải kể khổ, nếu như chúng ta không kể khổ thì người khác sẽ làm, họ sẽ được mọi người thương cảm.”
Nhâm Đương Hành gật đầu nói: “Cũng được, những đứa trẻ khóc sẽ có sữa, tôi sẽ cân nhắc kỹ.”
Trương Hợp Hoan nói: “Vậy nên hai vợ ông phải ăn mặc đẹp vào, giữ hình tượng sẽ giúp Nhâm Thuần có thêm nhiều điểm.”
Nhâm Đương Hành nói: “Chúng tôi sẽ xuất hiện trên nhiều ống kính sao?”
“Phải, vì vậy nên ông cùng vợ cần có hình ảnh thật đẹp, trước ống kính xuất hiện như một cảnh đẹp, có khi hai người nổi tiếng trước khi Nhâm Thuần nổi tiếng không biết chừng.”
Nhâm Đương Hành mừng đến miệng không khép lại được: “Tôi cần phải đi tập thể hình, gần đây hơi báo rồi.”
Trương Hợp Hoan nâng cổ tay lên nhìn: “Nhâm tổng, tôi còn có việc phải đi, sao chúng ta không nói chuyện ở đây trước luôn đi.”
Nhâm Đương Hành nói: “Chúng ta cùng đi ăn trưa rồi bàn bạc.”
Trương Hợp Hoan cười nói: “Đổi ngày khác đi, chúng ta sẽ ăn cùng nhau ở Nam Giang, tôi thực sự có việc.”
Nhâm Đương Hành nghe anh nói vậy cũng không tiếp tục miễn cưỡng.
Trương Hợp Hoan đúng là đang có việc, hôm nay ngoài việc đi thăm Nhâm Thuần thì còn muốn ghé qua thăm Phó Hạo.
Anh hỏi thăm một người trong học viện, dựa vào người học viên chỉ tới được phòng của Phó Hạo, vừa đến cửa đã nghe được bên trong truyền ra giọng hát.
Trương Hợp Hoan lắng nghe thử một chút, nghe giọng hát này thì không phải là phong cách hát của Phó Hạo. Nhưng giọng hát rất tình cảm, xen lẫn giữa những nốt cao và sự tha thiết trong đó. Giống như âm thanh từ một đĩa nhạc xưa vang lên, Trương Hợp Hoan đoán anh ta sử dụng âm cổ, cách sử dụng đa dạng khi trộn giọng.
Trương Hợp Hoan nhấn chuông cửa.
Một chàng trai thân hình cao lớn xuất hiện trước mặt, nhìn Trương Hợp Hoan: “Anh tìm ai?”
Trương Hợp Hoan cười nói: “Cho hỏi có phải Phó Hạo ở đây không?”
“Anh ấy đang tập luyện, sẽ về sớm thôi, mời anh vào trong ngồi.”
Trương Hợp Hoan vào phòng, thấy căn phòng không quá lớn nhưng đồ đạc được sắp xếp ngăn nắp.”
Người thanh niên này là bạn cùng phòng của Phó Hạo tên Kim Yun Gil, cậu ấy mời Trương Hợp Hoan ngồi, hai người trò chuyện một lúc. Trương Hợp Hoan mới biết được cậu ấy là một ca sĩ người Hàn Quốc, sau khi lục lọi lại trí nhớ của mình thì hình như cậu ấy là hát chính của một nhóm nhạc. Hỏi ra thì đúng là như thế, ngày xưa cậu ấy từng là hát chính của Arirang, còn từng xuất hiện trên sân khấu Gala hội xuân với tư cách nhóm nhạc.
Trương Hợp Hoan rất thích giọng hát của cậu ấy, vị ca sĩ này có cách hát tiếng trung rất độc đáo, có lẽ là vì cậu ấy là người Hàn Quốc. Nhưng đáng lẽ cậu ấy sẽ tham gia The Voice Of China mùa thứ hai, xem ra thế giới song song cũng có nhiều chuyện thay đổi.
Khi hai người đang nói chuyện thì Phó Hạo trở về, trên mặt vết bầm tím tối qua lại càng nghiêm trọng hơn, anh ta cười xấu hổ, đều nói với người khác là do mình uống nhiều quá mà té ngã.
Kim Yun Gil nói: “Tôi ra ngoài trước, hai người nói chuyện đi.”
Cậu ấy rời đi cũng tiện tay đóng cửa lại.
Phó Hạo nói: “Tôi vừa mới biết thì ra là công ty của cậu hợp tác với The Voice Of China.”
Trương Hợp Hoan đem chuyện sự tình của chương trình này nói với Phó Hạo.
Phó Hạo cảm thán nói: “Cậu thật sự rất lợi hại, ngày xưa Tần Hồng kính trọng như vậy, mắt nhìn người của cô ấy quả nhiên không sai.”
Trương Hợp Hoan nói: “Vậy ý anh nói là chị ấy nhìn thấy anh cũng vậy đúng không.”